Gió lặng, tuyết ngừng, sông băng sườn đồi sâu không thấy đáy.
"Tốc tốc."
Theo bóng hình một thân áo bào đỏ xinh đẹp bay thấp thấp xuống dưới, một đoàn vách đá tuyết đọng hướng về phía dưới sườn đồi đen nhánh phiêu nhiên rơi xuống.
Nhìn thân ảnh Lý Thanh Diễm biến mất trong bóng đêm, huyết quang trong mắt Hứa Nguyên lưu chuyển, ánh mắt hơi có vẻ hiếu kì đi theo thân ảnh của nàng rơi xuống dưới đáy hẻm núi sườn đồi.
Nghe công chúa quấn ngực này nói, phía dưới hẻm núi này tựa hồ có lưu lại ký hiệu của Bắc Phong quân.
Đêm tối vạn cổ không đổi cùng với khí hậu cực hàn khiến cho cực hắc chi địa đã hình thành tầng băng nặng nề sâu mấy ngàn trượng.
Cũng bởi vậy mà loại hẻm núi sông băng sâu mấy trăm trượng trước mắt có thể tồn tại băng nguyên không bờ bến kỳ thật cũng không phải hiếm thấy.
Một vài cự thú hoang dại thâm tàng trong lòng đất một lần xoay người chui từ dưới đất lên có thể hình thành rất nhiều khe nứt trên sông băng này.
Nhưng chỗ khe nứt trước mắt này rất rõ ràng là do con người chế tạo.
Rộng mấy chục trượng, sâu mấy trăm trượng, một vết nứt hình sợi dài, vết cắt quy củ trơn nhẵn, tựa như là vết kiếm của một thanh cự kiếm trăm mét chém ra.
Thân thể dị quỷ Thuế Phàm cùng với cảm giác linh thị giúp cho Hứa Nguyên có thể quan sát được rất nhiều thứ mà nếu như làm cường giả Ngưng Hồn không thể nhìn thấy được.
Chỗ khe nứt này có vết tích thuật pháp rất nặng, thậm chí trên đó còn lưu lại một chút nguyên khí ba động chưa từng tán đi.
Hư ảnh Thần Binh quân trận ngưng kết.
Thầm nghĩ, ánh mắt Hứa Nguyên cũng đã đi theo thân ảnh Lý Thanh Diễm rơi xuống khe nứt dưới đáy sông băng.
Trong chớp mắt nhìn thấy tràng cảnh dưới đáy khe nứt, lông mày hắn không tự chủ có chút nhướng lên.
Thi thể.
Phía dưới khe nứt này tất cả đều là thi thể!
Dưới đáy khe nứt sông băng là vô số thi thể Man tộc, gãy chân gãy tay, tầng tầng điệt điệt, hàn băng màu lam khiến cho tuyệt vọng trong mắt những phụ nữ trẻ em Man tộc này vĩnh viễn dừng lại.
Đồ sát.
Nhìn tràng cảnh dưới đáy, mắt Hứa Nguyên vô thức nhìn bốn phía.
Bên cạnh khe nứt sông băng là một mảnh mặt tuyết bằng phẳng, vết tích đã từng chiến đấu đều đã bị tuyết đọng che giấu, nhưng Hứa Nguyên vẫn có thể tưởng tượng ra được sự tình đã phát sinh ở nơi này hơn một tháng trước đó.
Trong tiếng la khóc của vô số phụ nữ trẻ em Man tộc, Bắc Phong quân mặc bạch giáp chỉnh tề túc sát, ở chỗ này ngay ngắn trật tự tiến hành đồ sát.
Sau khi giết chóc lại trực tiếp thuận theo khe nứt này đẩy mấy vạn thi thể tới, lăn xuống.
"Tiểu quỷ, hoàng triều phía sau các ngươi đang đánh trận với Man tộc?"
Lạc Hi Nhiên bỗng nhiên lên tiếng hỏi, ánh mắt bình thản nhìn thi hài phía dưới:
"Hơn nữa nhìn bộ dáng này, Man tộc đã nhanh chóng sắp bị diệt tộc."
Hứa Nguyên ngược lại không có ý định giấu diếm, thuận miệng giải thích nói:
"Ngươi cũng nhìn thấy dáng vẻ cực hắc chi địa này, sinh hoạt trong loại địa phương cứt chim cũng không có này, Man tộc khẳng định muốn xuôi nam, nhưng Đại Viêm chúng ta cũng chắc chắn sẽ không để bọn hắn xuôi nam, chiến tranh là điều tất nhiên."
"Tất nhiên?"
Lạc Hi Nhiên liếc Hứa Nguyên một chút, trong lòng đại khái đã có phán đoán đối với thế cục, nói:
"Như thế xem ra, đấu đá quyền lực nội bộ hoàng triều Đại Viêm các ngươi quả thực có chút nghiêm trọng?"
"Nếu như không có đấu đá nội bộ, vậy Man Vương kia cũng không dám đi đánh cược như thế."
Đối với người thông minh, Hứa Nguyên biết giấu diếm cũng vô dụng, ung dung cười một tiếng:
"Nhưng đáng tiếc, Man Vương hắn lần này thua cuộc."
Nói xong, ánh mắt Hứa Nguyên đạm mạc chỉ chỉ phía dưới khe nứt:
"Mà đã thua, vậy hắn phải giao ra toàn bộ thẻ đánh bạc lên trên bàn đánh bài."
Lạc Hi Nhiên trầm mặc nhìn về phía biển thi phía dưới, ánh mắt bỗng nhiên trở nên có chút phức tạp:
"Thẻ đánh bạc chính là diệt tộc sao.. "
Hứa Nguyên nhìn thấy sắc mặt của nàng, ánh mắt cổ quái cười hỏi:
"Uy, Hi Nhiên ngươi không phải là động lòng trắc ẩn đối với mấy phụ nữ trẻ em dị tộc này a?"
"Phốc, lòng trắc ẩn?"
Lạc Hi Nhiên cười nói tự nhiên, thời điểm ngoái nhìn ánh mắt trong đồng tử yếu ớt:
"Tiểu quỷ, số người chết ta đã thấy so với số người sống ngươi thấy qua còn nhiều hơn.”
"Ta vừa rồi chỉ đang nghĩ, nếu như vạn năm trước nhân tộc chúng ta thua cuộc, lúc đó đại khái hạ tràng cũng sẽ giống như Man tộc này."
Nói xong, Lạc Hi Nhiên thở phào một hơi, bỗng nhiên nhắc nhở:
"Nơi này tối thiểu có gần mười vạn thi thể, các ngươi không xử lý ngược lại tập trung cất đặt, không sợ bọn chúng tạo ra Quỷ Vụ ở đây sao? Vật như Âm Quỷ kia, theo một ý nghĩa nào đó so với dị quỷ càng đáng sợ hơn."
"Nơi này không phải cảnh nội Đại Viêm."
Hứa Nguyên còn chưa trả lời, một đạo thanh âm từ phía dưới khe nứt truyền đến.
Là Lý Thanh Diễm.
Lý Thanh Diễm tung người trở lại bên cạnh ba người, nhìn về phía Lạc Hi Nhiên lạnh nhạt nói:
"Mộ của vạn người nơi này nếu như thật sự có thể hình thành Quỷ Vụ, lấy quốc lực Man tộc bây giờ rất khó xử lý bọn chúng."
"Âm Quỷ đê giai mặc dù không có trí tuệ, nhưng chúng nó cần thôn phệ sinh linh, chỉ cần tạo ra nhiều chỗ Quỷ Vụ trong khu vực không gian sinh tồn của Man tộc, để cả hai tranh chấp, mấy trăm năm sau không cần lo lắng bên trong Bắc cảnh."