Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 711 - Chương 711 - Cây Tăm Quấy Vạc Lớn

Chương 711 - Cây tăm quấy vạc lớn
Chương 711 - Cây tăm quấy vạc lớn

Bởi vì những lúc bình thường, có vài thống soái phía trên thích vẽ chuyện ra làm, đột nhiên nửa đêm kéo toàn quân cùng nhau thực hiện huấn luyện thực chiến dã ngoại.

Làm xong thì xem như sự tình thuộc bổn phận ngươi.

Làm không xong thì nhận một phần quà lớn ví dụ như trách phạt hay chịu quân kỷ.

Tam trấn bên Bắc Phong quân kia đã từng phát sinh qua chuyện tướng tá khi thao tác trực luân phiên không làm dẫn phát doanh khiếu, trực tiếp bị thống soái chặt đầu.

Nhưng mọi thứ đều có hai mặt lợi hại, thời kì bình thường thì đó xem như là chuyện khổ sai, nhưng khi thời khắc lâm chiến, chuyện này liền coi như là một loại nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy!

Mặc dù không tính là nghiêng trời lệch đất, nhưng cũng có thể coi là một công trạng lớn.

Nghĩ đến chuyện này, Lý Vĩnh Lượng nhanh chóng ngoái nhìn liếc qua bóng hình xinh đẹp mặc giáp đỏ đang đứng trên cổng thành một chút, trong lòng ẩn ẩn có chút hưng phấn.

Năng lực tất là nhiên rất quan trọng, nhưng cái này cũng phải để cho người phía trên trông thấy.

Mặc dù bị con rùa Vương Thành kia tính toán khiến hắn vứt bỏ cơ hội lộ mặt trước mặt Hầu gia, nhưng biến cố tối nay lại giúp hắn lộ mặt trước mặt điện hạ.

Mặc dù không trực tiếp tiếp xúc, mệnh lệnh cũng là do Đường giáo úy truyền xuống, nhưng điện hạ dù sao cũng đang đứng trên cổng thành, sự tình hắn làm điện hạ hẳn là đều thấy được.

"Uy, lão Lý, ngươi cười ngây ngô cái gì đây?"

Đang nghĩ ngợi, một đạo thanh âm trầm thấp mang theo một chút từ tính từ một bên truyền tới.

Lý Vĩnh Lượng ngoái nhìn một cái, đã thấy một tên nam nhân khôi ngô mặc bạch giáp Khúc Tướng đang đặt tay trên lưỡi đao bên hông đi tới chỗ hắn, quân tốt đằng sau còn giữ lại một đám phụ nữ trẻ em Man tộc còn sót lại.

Một đám người rất ầm ĩ bởi vì cần phải dùng vũ lực để uy hiếp những tù binh Man tộc này.

Nam nhân khôi ngô trong lúc hành tẩu giáp trụ rung động "Ken két", trong lời nói mang theo mỉm cười hỏi:

"Tình huống thế nào rồi? Là Hầu gia tới hay là điện hạ?"

"Lão Bạch a, lại đè ép tới sao?"

Dừng lại trong chớp mắt, Lý Vĩnh Lượng nhếch miệng cười cười:

"Không sợ đến trễ bị xử trí theo quân tình sao?"

"Ngươi đây là muốn kéo ta xuống sao a."

Bạch Giai Kỳ đưa tay nện bả vai Lý Vĩnh Lượng một quyền, cười mắng:

"Trụ sở khúc bộ của lão tử ở thành bắc, hơn nữa hôm nay thay phiên nghỉ ngơi, có thể trong thời gian ngắn như vậy tổ chức cho huynh đệ chạy tới đây đã rất không dễ dàng rồi."

"Hoắc "

Lý Vĩnh Lượng ý vị thâm trường nhìn tiểu tử này một chút, nhỏ giọng thì thầm một tiếng:

"Không phải lại đang cây tăm quấy vạc lớn đấy chứ."

"Cái gì?"

Bạch Giai Kỳ không nghe rõ.

"Không có gì."

Lý Vĩnh Lượng khoát tay áo:

"Ta nói điện hạ đến đây."

"Điện hạ?"

Bạch Giai Kỳ sững sờ.

Lý Vĩnh Lượng nhìn về phía trên cổng thành chép miệng.

Liếc qua một cái, Bạch Giai Kỳ lập tức thu hồi ánh mắt, cau mày hỏi:

"Điện hạ không phải đang ở Bắc Phong a, tại sao đột nhiên đến Man thành này?"

Lý Vĩnh Lượng liếc mắt, hai tay nắm thành một đám:

"A, ngươi thật là đánh giá cao ta rồi, hành tung của điện hạ, một tiểu khúc tướng như ta nào biết được nhiều như vậy?"

"Vậy mục đích tập kết thì sao?"

"Cũng không biết."

"Sách, ngươi tại sao cái gì cũng không biết?"

"Ta đã nói rồi đấy thôi, ta chỉ là một tiểu khúc, nào biết được nhiều như vậy, hay là ngươi nhường cho ta một chút quân công, để cho ta thăng lên nha tướng? Có lẽ lần sau sẽ biết."

"Cút đi!"

Bạch Giai Kỳ cười mắng một tiếng, quét mắt một vòng bạch giáp như biển kết thành quân trận bốn phía, xích lại gần một chút nhỏ giọng hỏi:

"Ta nhớ tối nay ở thành nam là ngươi trực luân phiên a? Là không thể nói hay là thật sự không biết?"

Khúc tướng mặc dù đã coi như là tướng lĩnh trung tầng trong quân, nhưng thời điểm lâm chiến cấp trên sẽ rất ít khi giải thích ý nghĩa điều lệnh cụ thể cho bọn hắn, phần lớn thời gian bọn hắn chỉ phụ trách vùi đầu trùng sát.

Lý Vĩnh Lượng nhẹ "Sách" một tiếng, thở dài:

"Ta nhận được mệnh lệnh rất đơn giản, truyền lệnh và cân đối chư bộ bên trong thành đến tập kết bên ngoài Nam Thành."

"."

Bạch Giai Kỳ nghe vậy nhăn mày lại.

Mặc dù phía trên sẽ không cố ý giải thích ý nghĩa điều lệnh, nhưng kiếp sống quân lữ lâu dài cũng giúp cho những tướng lĩnh trung tầng bọn hắn có một chút "khứu giác quân sự" .

Sắc mặt hơi ngưng trọng, Bạch Giai Kỳ nhẹ giọng thì thầm nói:

"Quân mã toàn thành tập kết. Đây là muốn nhổ trại sao? Nếu như muốn nhổ trại, thời điểm ta tới cũng không thấy áp vận đồ quân nhu lương thực, ưng thú trinh sát bên trong thành cũng không ra ngoài dò xét."

Nói đến đây, Bạch Giai Kỳ nhìn về phía Lý Vĩnh Lượng, ánh mắt mang theo vẻ thăm dò:

"Cho nên, tối nay là huấn luyện thực chiến dã ngoại? Nhưng nếu đã huấn luyện dã ngoại thì sao lại để cho ta mang tù binh mọi rợ tới?"

"."

Lý Vĩnh Lượng nhún vai, cười nói:

"Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì, điện hạ thế nhưng cũng đang ở đây."

Liếc nhau, Bạch Giai Kỳ nhếch miệng cười cười, vỗ vỗ bả vai đối phương:

"Được rồi a, lão Lý, ta đi trước, chúng ta lát nữa tập hợp."

Dứt lời, thời khắc đang muốn rời đi, dư quang của Bạch Giai Kỳ thoáng nhìn một nam tử tuổi trẻ mặc áo choàng Lương tào quan lái một chiếc xe ngựa từ bên trong cổng tò vò thành lâu ra ngoài, đi tới phía bọn hắn bên này.

Xe ngựa được một thớt yêu mã cao lớn màu trắng kéo đi, toa xe đằng sau cao tới một trượng, xuyên thấu qua giấy dầu bố bao khỏa bên trong toa xe có thể ẩn ẩn trông thấy bên trong đó xếp rất nhiều rương gỗ thay nhau nổi lên, bánh xe gỗ bọc sắt xẹt qua một vết bánh xe thật sâu trên mặt tuyết.

Bình Luận (0)
Comment