Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 712 - Chương 712 - Chu Mỗ Xin Cáo Lui

Chương 712 - Chu mỗ xin cáo lui
Chương 712 - Chu mỗ xin cáo lui

Nhìn thấy một màn này, Bạch Giai Kỳ vô thức ngừng động tác dưới chân.

Dựa theo luật pháp trong quân, một xe ngựa đồ quân nhu này hẳn là tìm đến vị tướng lĩnh trực luân phiên Lý Vĩnh Lượng này.

Mà rất nhanh, trong âm thanh "Ù ù" nhỏ xíu của bánh xe gỗ bọc sắt kia, xe ngựa quả nhiên đi tới gần Lý Vĩnh Lượng liền dừng lại.

Nam tử tuổi trẻ trên xe gọn gàng linh hoạt từ trên xe ngựa nhảy xuống, cười hỏi:

"Lý Khúc?"

"."

Lý Vĩnh Lượng ôm quyền đáp lễ, cung kính đưa Hổ Phù tướng lĩnh trực luân phiên treo ở bên hông ra cho đối phương.

Người này hắn có biết, một trong những đốc vận lương thảo tam trấn Bắc Phong bọn hắn, tuổi vẫn còn trẻ đã là cường giả tứ phẩm.

Ý hồn đảo qua Hổ Phù, xác nhận thân phận.

Vị Lương tào quan trẻ tuổi hơi dời sang bên cạnh một bước, lật tay chỉ vào xe ngựa cười ha hả nói:

"Đường giáo úy có lệnh, phiền ngài phát một xe đồ quân nhu này phân phát cho các tướng sĩ."

Đây coi như là sự tình thuộc bổn phận của tướng lĩnh trực luân phiên, Lý Vĩnh Lượng cũng vô thức hỏi:

"Chu lương tào, ta có thể hỏi một chút đây là đồ quân nhu gì hay không?"

"Tất nhiên là có thể."

Lương tào quan trẻ tuổi cũng không có chút giấu giếm, không tiếp tục nói chuyện phiếm, nụ cười trên mặt cũng thu liễm, thở dài phun ra một câu:

"Bên trong xe ngựa này là hai mươi rương Kình Khí đan."

"."

Kình Khí đan.

Nghe vậy, Lý Vĩnh Lượng vô thức nhìn về phía Bạch Giai Kỳ đứng một bên, lúc này cũng thấy đối phương đang nhìn về phía hắn.

Đối mặt trong chớp mắt, bọn hắn đều thấy được trong đồng tử đối phương có một vòng ngưng trọng.

Kình Khí đan, một loại đan dược được quản khống cực kỳ nghiêm ngặt trong quân, sẽ được đội hậu cần lương thực vận chuyển bằng đường thuỷ phân phát từng chút một cho từng khúc bộ vào mỗi lần trước khi đại chiến.

Một loại dược thạch mà khi dùng nó, đại giá phải trả đó là phá hư kinh lạc thể mạch, trong khoảng thời gian ngắn thu hoạch được lực lượng càng mạnh hơn.

Chỉ cần thời gian tòng quân đủ dài, trên cơ bản đều sẽ dùng qua đan dược này. Dù sao mặc dù Kình Khí đan có tác dụng phụ, nhưng tử vong và chiến bại trước mặt, những tác dụng phụ này cũng không quá đáng sợ nữa.

Lương tào quan tuổi trẻ cũng không nhiều lời, hướng về phía Lý Vĩnh Lượng cung kính cúi đầu thật sâu:

"Lý khúc, nếu như không có chuyện gì khác, Chu mỗ xin được cáo lui trước."

"."

Trầm mặc nhìn thân ảnh đối phương biến mất, Lý Vĩnh Lượng hít một hơi thật sâu, liếc Bạch Giai Kỳ một cái, giật giật khóe miệng, thanh âm có chút ngưng trọng:

"Hai mươi rương Kình Khí đan. Bình quân một vạn người, mỗi người là bao nhiêu viên?"

Bạch Giai Kỳ trầm mặc mấy giây, phun ra hai chữ:

"Bốn viên."

"."

Lý Vĩnh Lượng nghe được con số này, ngón tay khẽ run lên.

Dược hiệu và tác dụng phụ của Kình Khí đan sẽ theo liều lượng của đan dược mà gia tăng.

Sử dụng một viên, hơn nửa tháng không thể xuống giường.

Sử dụng hai viên kinh lạc bị hao tổn không thể nghịch chuyển, sẽ ảnh hưởng đến tu hành sau này.

Sử dụng ba viên, kinh lạc đứt từng khúc, tu vi đời này đại khái không thể tiến thêm.

Sử dụng bốn viên, đan điền nghịch tuôn, trọng thương mà ngã gục.

Sử dụng năm viên, toàn thân hỏa hồng, da thịt phỏng như rơi vào lò nướng, làn da rướm máu mà chết.

Bốn viên….

Những tướng tá bọn hắn tu vi cao thâm một chút còn tốt, đối với huynh đệ thủ hạ kia, bốn viên Kình Khí đan đã có thể nói là muốn lấy mạng bọn họ.

An tĩnh mấy giây, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn của Lý Vĩnh Lượng vang lên:

"Lão Bạch, điện hạ thương binh lính như con mình, nếu như không tất yếu, nàng không có khả năng lại ban xuống mệnh lệnh như thế, ngươi nói xem điện hạ đây là muốn làm chuyện gì?"

Bạch Giai Kỳ vô thức nhìn chân trời đen nhánh phương nam kia một cái, liếm liếm đôi môi khô ráo:

"Làm gì? Man thành này tuy không hộ thành đại trận, nhưng tường thành kiên cố, nếu như có quân địch đột kích nên ngồi trên thành mà thủ. Bây giờ bày trận bên ngoài tường thành, lại còn là trận hình dày đặc, hẳn là…. có lẽ là vì đối phó với tu giả cao giai."

Bệnh lâu còn có thể thành thầy thuốc, hành quân lâu chỉ cần không ngốc thì có thể từ chi tiết mà nhìn ra mánh khóe.

Chỉ dăm ba câu, Bạch Giai Kỳ đã đưa ra câu trả lời chính xác.

"Tu giả cao giai."

Lý Vĩnh Lượng thì thầm một tiếng, cũng nhìn về chân trời phía nam:

"Lão Bạch, ngươi nói xem, tu giả cao giai để cho ba doanh bộ Bắc Phong quân chúng ta gồm hơn một vạn tinh nhuệ ăn bốn viên Kình Khí đan mới có thể đối phó. Đến tột cùng là cao thế nào?"

"."

Bạch Giai Kỳ rùng mình một cái, nhếch nhếch miệng cười nói:

"Có thể cao bao nhiêu chứ? Thuế Phàm mà thôi, ta nhớ trước đây trên tiệc rượu mừng sau khi phá thành đã nghe Đường giáo úy nói, Man Vương kia tu vi cũng chỉ là Thuế Phàm mà thôi."

Lý Vĩnh Lượng liếc Bạch Giai Kỳ một cái, trầm giọng nói:

"Ngươi cũng đừng tự lừa gạt mình, ta tòng quân hai mươi mấy năm qua cũng không phải chưa thấy qua cường giả Thuế Phàm, không đến mức như thế."

Bình Luận (0)
Comment