Dừng một chút, thanh âm Lạc Hi Nhiên hơi chần chờ, lại bổ sung nói:
"Đương nhiên, điện hạ ngươi cũng phải làm tốt dự định nghênh đón tình huống xấu nhất."
Lý Thanh Diễm nghe vậy, dưới đáy lòng thở dài:
"Bản cung biết."
Nàng quả thật nhìn không thấu được tên chết tiệt này là thật sự nắm chắc hay là giả bộ nắm chắc.
Thời điểm ngươi không tín nhiệm hắn, tình báo của hắn nói đúng là đúng.
Thời điểm ngươi tín nhiệm hắn, hắn không đáng tin cậy cũng coi như xong, có lúc còn không hợp thói thường.
Giống như hiện tại, mọi người đã chuẩn bị kỹ càng để tử chiến với Man Vương, bên cạnh đột nhiên rơi xuống dây xích.
Suy nghĩ kéo dài, Lý Thanh Diễm nhẹ nhàng cắn cắn răng trắng.
Sau này đại hôn trở về quân doanh, nàng phải thao luyện tên không đáng tin cậy này một chút.
Khóe môi hồng nhuận của Lạc Hi Nhiên có chút câu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Điện hạ, vậy ta liền đi lên trước."
"Chờ một chút."
Lý Thanh Diễm bỗng nhiên gọi Lạc Hi Nhiên lại.
Thân hình Lạc Hi Nhiên hơi trì trệ, ngoái nhìn mang theo một tia nghi hoặc.
Khóe môi hồng nhuận của Lý Thanh Diễm xẹt qua một tia ý cười bất đắc dĩ, trở tay cầm đao gọn gàng linh hoạt thực hiện một động tác hành lễ trong quân:
"Tiền bối, nếu như chuyện không thể thành, mong ngài bảo hộ Trường Thiên, mang hắn đi."
"."
Đôi mắt đẹp của Lạc Hi Nhiên lấp lóe, liếc Lý Thanh Diễm một cái, không nói chuyện.
"Trường Thiên hắn vốn cũng không phải là người trong quân, càng không có nghĩa vụ bảo hộ người Bắc Phong quân."
Ánh mắt Lý Thanh Diễm bình tĩnh, thấp giọng nói:
"Bản cung sẽ hết sức chém giết Man Vương, nếu như không thành cũng sẽ hết sức ngăn chặn hắn, đến lúc đó mong rằng tiền bối đưa Trường Thiên đi."
Trên tường thành rét lạnh thấu xương, Lạc Hi Nhiên thở ra một ngụm sương trắng, hừ cười một tiếng:
"Được, ta đáp ứng ngươi."
Dứt lời, đôi mắt đẹp của Lạc Hi Nhiên rủ xuống, khóe môi câu lên:
"Nhưng kỳ thật điện hạ ngươi cũng có thể tín nhiệm tiểu quỷ kia một chút, mặc dù nhìn rất không đáng tin cậy nhưng đúng là một người không tệ. Mặc dù ngộ tính chẳng ra sao cả, nhưng tâm trí hắn kỳ thật so với thiên kiêu các ngươi còn bền nghị hơn rất nhiều, một người như vậy không có khả năng sẽ bất cần đời giống như mặt ngoài của hắn như thế."
Ánh mắt Lý Thanh Diễm có chút không hiểu:
"Cái gì?"
Lạc Hi Nhiên nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, thân hình lóe lên, mau chóng đuổi theo phía giữa không trung, chỉ còn lưu lại thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai Lý Thanh Diễm:
"Hắn biết chỗ Nghịch Mệnh dịch nghịch chuyển dị quỷ hóa, tất nhiên cũng sẽ biết nghịch chuyển dị quỷ hóa nhất định phải tiếp nhận thống khổ, cho dù là như vậy, hắn vẫn lựa chọn tự mình trở thành dị quỷ, thay ngươi gánh chịu phần đau đớn này."
"."
Mắt phượng Lý Thanh Diễm híp híp suy tư trong chớp mắt, khóe môi có chút câu lên một đường cong, dùng thanh âm không có người nào có thể nghe được thì thầm nói:
"A, bản cung tại sao lại có cảm giác hắn không tồi a, vậy cứ hồ đồ một lần coi như hắn đúng là có mục đích này đi. Nghĩ như vậy, trong lòng cũng rất thoải mái."
Trong trung tâm huyết mặc cực điểm kia, Lạc Hi Nhiên trực tiếp mượn khuẩn giáp trời sinh thân thiện đối với dị quỷ đi tới cạnh Hứa Nguyên.
Nàng nhìn thân thể có chút co giật của hắn, khóe môi câu lên một vòng ý cười:
"Tiểu quỷ chính là tiểu quỷ, có thể dựa theo thông thường hay không?"
"."
Hứa Nguyên không lên tiếng.
Hắn nghe thấy được lão bà này đang trêu chọc, nhưng giờ phút này thậm chí ngay cả mở miệng chế giễu lại cũng không làm được.
Mệnh nguyên thể nội sắp thấy đáy, trực tiếp khiến cho hắn cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong.
Hắn nhất định phải toàn lực khống chế nguồn gốc mệnh nguyên trong thể nội hướng tới, hơi không chú ý chính là kết quả bạo thể mà chết.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của đối phương, Lạc Hi Nhiên nâng một ngón tay ngọc nhỏ dài chọc chọc gương mặt tuấn mỹ trải rộng vết vằn của hắn:
"Kết quả còn khiến muội muội ta phải tới cứu người huynh trưởng ngươi đây, mong huynh trưởng đại nhân lần sau nhất định đừng phạm loại sai lầm cấp thấp này."
Dứt lời, Lạc Hi Nhiên đưa tay nặn khóe môi đóng chặt của Hứa Nguyên ra, nhét viên ma tinh của "Khải" vào trong cơ thể của hắn.
Ma tinh vừa vào trong cơ thể, thể xác dị quỷ thoáng chốc cấp tốc phân giải nó, dung nhập vào đan điền gần như khô cạn kia.
Mệnh nguyên được bổ túc, trong khoảnh khắc huyết mặc trên thiên khung đã triệt để tan bên trong thân thể Hứa Nguyên.
Trong trầm mặc, Hứa Nguyên giơ một ngón tay nhắm ngay u lam độn quang trên bầu trời Tây Nam.
Ông.
Một tiếng vù vù nhỏ vụn, vô số hạt ánh sáng huyết sắc hội tụ, mấy giây sau một viên quang cầu màu đen lớn hơn một tấc liền ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn.
Gợn sóng chấn động khuếch tán phát ra khí tức kinh khủng, gần như vặn vẹo không gian.
Hít sâu một hơi, Hứa Nguyên ngoái nhìn Lạc Hi Nhiên, nhếch miệng cười nói:
"Được rồi, huynh trưởng ta lần sau sẽ chú ý, ngươi bây giờ có thể đi xuống."
Dứt lời, quang cầu trên đầu ngón tay hắn trong nháy mắt biến mất.