Mặc ngọc ngưng tụ từ pháp quyết vô danh trên đầu ngón tay Hứa Nguyên biến mất trong chớp mắt, phía chân trời cũng có một đạo thân ảnh u lam giống như thần linh xuất hiện ở trong mắt tướng tá Bắc Phong.
Nhanh như kinh hồng, trong chớp mắt đã đi vài dặm, u lam độn quang mang theo nguyên khí áp bách, gần như khuấy đảo toàn bộ nguyên khí đất trời phía tây nam thành một mảnh khu vực hỗn loạn.
Phía dưới Thánh Thành Man tộc, bạch giáp hình thành quân trận chỉnh tề uy nghiêm, lưỡi đao trong tay ngàn vạn sĩ tốt dưới huyết mang và lam quang hoà lẫn hiện ra ánh sáng âm lãnh.
Sợ hãi sao? Đương nhiên là có sợ hãi.
Thánh Nhân, đây là một danh từ đối với bọn hắn mà nói ngay cả nhìn cũng không dám mà bây giờ lại thật sự rõ ràng xuất hiện ở trước mắt bọn hắn.
Trái tim mỗi một vị giáp sĩ đứng ở trong trận đều giống như đang đánh trống, nắm chặt chuôi đao dưới cỗ khí tức áp bách này cũng không cách nào mang đến cho bọn hắn chút cảm giác an toàn nào, nhưng dù như vậy, bên trong cả đội quân lớn như vậy cũng không có người nào lên tiếng, càng không có người nào tự ý rời khỏi quân trận.
Đây là kiêu ngạo khi làm tinh nhuệ Bắc Phong quân của Đại Viêm, cũng là quyết tâm có điện hạ ở sau lưng cùng nhau chịu chết với bọn hắn, càng đừng nói tới bọn hắn biết rõ nếu quân trận tan tác sẽ mang tới hậu quả như thế nào.
Trong không khí yên lặng mà túc sát này.
Thân hình Xi Man đang phi nhanh giống như thần linh trên không trung bỗng nhiên trì trệ, trong con mắt u lam lóe lên một vòng kinh dị.
Hắn vậy mà lại cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy cơ. Cỗ cảm giác này tới rất ngột đột nhưng lại rất mãnh liệt.
Theo bản năng, Xi Man đột nhiên nghiêng đầu.
Mà một khắc tiếp theo, dường như là thuấn di,
Một viên mặc ngọc đen nhánh thâm thúy đến gần, bỗng nhiên xuất hiện ở vị trí lúc nãy vốn dĩ là đầu của hắn!
Thời gian lúc này dường như đứng im.
Trong độn quang màu u lam, Xi Man ngoẹo đầu, nghiêng đôi mắt nhìn chằm chằm viên mặc ngọc đột nhiên xuất hiện này, trong con mắt u lam lóe lên vẻ hoảng sợ.
Hắn từ trên thân viên mặc ngọc này cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong. Hơn nữa, là một Thánh Nhân, viên mặc ngọc này vậy mà có thể dưới tình huống hắn không có chút cảm giác nào mà tiến đến trước mặt hắn.
Trong lúc suy nghĩ, thời gian vẫn tiếp tục.
Mặc ngọc trực tiếp bay vụt qua sát đầu Man Vương, tiếp tục mau chóng bay vụt vào trong hắc ám vô ngần phía cực hắc chi địa.
Trải qua biến cố này, tốc độ Xi Man vốn đang bay hơn mười dặm trong chớp mắt liền trực tiếp dừng lại giữa không trung.
Mà thân hình Man Vương đột nhiên ngừng lại khiến cho khí lãng to lớn lập tức kéo tới làm chấn động tầng băng phía dưới đến mức vỡ vụn bốc lên, nhưng chưa chờ cỗ khí lãng ồn ào náo động này triệt để tản đi, phong áp khi mặc ngọc bay vụt qua trong lúc này đã khoan thai nổi lên.
Nương theo thanh âm "ù ù" chấn động thiên địa, độn quang lướt qua sát mặt biển nhanh như tên bắn nhấc lên một trận sóng biển, tầng băng ngàn năm không thay đổi ở cực hắc chi địa cũng dọc theo quỹ tích mặc ngọc mà nứt ra ra một đường khe rãnh tầng băng.
Hết thảy lắng lại, đứng ở hư không, trong mắt Xi Man mang theo ngưng trọng nhìn lại về phía phương hướng Thánh Thành bọn hắn.
Phía dưới Thánh Thành, bạch giáp lành lạnh.
Phía trên Thánh Thành, huyết y như thác nước.
Nhìn pháp quyết vô danh chỉ lệch một ly mà bay qua, trong mắt Hứa Nguyên cũng không c bao nhiêu tiếc nuối, giơ bàn tay lên nắm chặt hư không một cái, lập tức bỗng nhiên kéo một phát xuống phía dưới.
"."
Xa xa trông thấy động tác của Hứa Nguyên, con ngươi Xi Man bỗng nhiên co rụt lại.
Nhưng hết thảy đều đã chậm.
Viên mặc ngọc kia không có bất kỳ dấu hiệu gì lại xuất hiện ở gần hắn.
Trong im ắng, phía trên thiên khung hướng tây nam của Thánh Thành Man tộc, trong nháy mắt xuất hiện tấm màn đen hình tròn bán kính hơn mười trượng bao khỏa thân hình cao lớn của Xi Man kia.
"."
Nhìn thấy một màn này, trong ánh mắt Hứa Nguyên bộc lộ một vòng buông lỏng vừa đúng.
Trong «Thương Nguyên», cái pháp quyết vô danh vô dụng này của hắn đã từng đánh với Man Vương. Dù sao tuyến thế giới mà Man Vương làm BOSS cuối cùng chỉ có một cái, mà công pháp trong trò chơi lại có trăm ngàn dạng, chẳng lẽ mấy tuyến thế giới như vậy mà hắn chỉ một mực dùng Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết sao?
Rõ ràng là không có khả năng.
Nha, nhưng trước kia hắn ngược lại từng dùng chiêu này đánh nhau với v lão cha ở đế kinh kia của hắn.
Trúng đích, hơn phân nửa thanh máu trực tiếp thấy đáy.
Mặc dù trong «Thương Nguyên» thanh máu của Man Vương này so với lão cha kia dày hơn không ít.
Nhưng trong các Thánh Nhân cũng có khoảng cách, cũng không biết là nếu như cái pháp quyết vô danh cuối cùng của Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết này thật sự đánh trúng Man Vương thì có thể trực tiếp giết hắn hay không.
Nghĩ đến chuyện này, trong đôi mắt Hứa Nguyên bỗng nhiên hiện lên một vòng bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài một cái.