Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 718 - Chương 718 - Phục Dụng Kình Khí Đan Thứ Hai

Chương 718 - Phục dụng Kình Khí đan thứ hai
Chương 718 - Phục dụng Kình Khí đan thứ hai

Nếu như hiện thực cũng có thể giống trò chơi thì đơn giản rồi, nhưng đáng tiếc không phải. Ánh mắt hơi rủ xuống, Hứa Nguyên nhìn về phía cánh tay phải của mình.

Trong chớp mắt viên châu đen như mực trên tay hắn biến mất, toàn bộ cánh tay phải của hắn trực tiếp mất đi tri giác, làn da nứt nẻ rướm máu, không còn chỗ nào hoàn hảo.

Nhưng cũng may hiện tại hắn là dị quỷ, cơ hồ trong thoáng chốc cánh tay của hắn liền bắt đầu tự lành lại, da thịt bị nứt nẻ cũng bắt đầu khép lại trong nháy mắt.

Vậy đại khái chính là chênh lệch giữa nhân loại và dị quỷ.

Nghĩ đến điểm này, Hứa Nguyên hơi nắm tay phải đã tự lành phục hồi như cũ của mình, khóe môi câu lên một vòng ý cười.

Nhân loại suy nhược không chịu nổi, dị quỷ lại võ đức dồi dào!

"Tiểu quỷ, ngươi không phải là đang cảm thấy dị quỷ rất mạnh đấy chứ?"

"."

Hứa Nguyên.

Đứng ở một bên giữa hư không, Lạc Hi Nhiên nhìn thần sắc của hắn uyển chuyển cười khẽ:

"Năng lực tự lành của dị quỷ rất mạnh, nhưng ngươi sẽ không cho rằng cái này sẽ không có chút đại giới nào chứ? Đợi sau khi ngươi thật sự dị quỷ hóa, theo thời gian kinh lạc thể nội ngươi sẽ vặn vẹo thành một nhúm sau đó dần dần hòa tan, không cách nào vận chuyển bí thuật và pháp quyết như lúc còn là thân thể nhân tộc. Nói cách khác, dị quỷ dù mạnh nhưng thời gian trôi qua sẽ trở nên yếu đi, kết quả sau cùng chính là biến thành bộ dáng như Khải vậy, chỉ có thể dựa vào nhục thân tác chiến."

"."

Trầm mặc trong chớp mắt, Hứa Nguyên nói:

"Tại sao ngươi còn chưa đi?"

Lạc Hi Nhiên:

"."

Bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, bàn tay Lạc Hi Nhiên hơi nâng lên, từng sợi huyết sắc như tơ lụa từ đầu ngón tay thon dài ôn nhu của nàng chảy ra:

"Nha đầu ở dưới kia lo lắng ngươi nên muốn ta phải đi theo ngươi. Có điều ngươi yên tâm, ta đã để lại gần một nửa khuẩn giáp cho nhân tình của ngươi rồi."

Nghe vậy, Hứa Nguyên liếc qua đoạn dây lụa chui vào tay áo, ánh mắt thoáng có chút cảnh giác:

"Hi Nhiên, cái đồ chơi này nếu tiến vào thân thể ta, một lát sẽ không phải lại bóc ra một lần a?"

Lạc Hi Nhiên thu tay lại nhẹ sờ cằm, nghiêng đầu híp đôi mắt đẹp, tóc dài tan theo gió.

Tiếng cười yêu mị giống hồ ly:

"Thế nào, huynh trưởng của ta là đang sợ sao?"

"Sợ."

"."

Lạc Hi Nhiên.

Không chút thú vị lắc đầu, Lạc Hi Nhiên liếc qua viên cầu màu mực nơi xa kia, ung dung nói:

"Tan hay không tan còn phải xem chính ngươi, nếu như không cần, những khuẩn giáp này chỉ cung cấp mệnh nguyên cho ngươi thôi."

Dứt lời, bóng hình xinh đẹp màu lam lập tức biến mất giữa hư không. Mà viên cầu màu mực bán kính hơn mười trượng bên dưới vòm trời ở nơi xa kia cũng cùng lúc biến mất theo gió.

Nhưng thứ đồng thời biến mất còn có thân hình khôi ngô cao lớn của Xi Man.

Nhìn thấy một màn này, tâm tình của tướng tá Bắc Phong vốn dĩ đang trong dư âm sợ hãi đấu pháp của người đứng trên đỉnh kia ngay lúc này đều chấn động trong lòng.

"Chết rồi sao? Tại sao không thấy Thánh Nhân kia nữa?"

"Thuế Phàm chi cảnh lại có thể tiêu diệt Thánh Nhân? Người trên kia đến cùng là ai vậy?"

"Không thể nào. Thánh Nhân vậy mà cứ thế chết đi sao?"

"A, xem ra người này thật sự muốn đi đoạt hôn điện hạ rồi, Thuế Phàm lại có thể chiến đấu với Thánh Nhân, như đợi hắn thành Thánh …."

Thời khắc tiếng nghị luận nhỏ vụn lan tràn trong tướng tá, thanh âm Lý Thanh Diễm mang theo sát ý vang vọng khắp quân trận:

"Yên lặng! Phục dụng Kình Khí đan thứ hai!"

Tướng tá Bắc Phong vốn dĩ vừa mới thả lỏng tâm trí, trong nháy mắt lại lần nữa nhấc lên.

Ăn đan dược vào, khí thế quân trận bỗng nhiên mạnh hơn, hư ảnh Bạch diên phủ phục trên mặt đất cũng trở nên càng thêm ngưng thực.

Bầu không khí căng cứng, gió lạnh phất qua cuốn lên tuyết rơi, mang theo sát ý túc lạnh.

"."

Đứng ở trên hư không, Hứa Nguyên không chớp mắt nhìn chằm chằm "thi cốt" Xi Man biến mất ở chân trời, trong lòng không có chút rung động nào, nhưng trong đôi mắt mang theo một tia lo lắng.

Man Vương sau khi đột phá Thánh Nhân quả nhiên đã có thể sử dụng chiêu này.

Một bên vừa thì thầm, Hứa Nguyên lại lần nữa nhìn về phía nữ tử áo đỏ tuyệt sắc mặc Hắc Tử khuẩn giáp trên tường thành phía dưới, thanh âm ngưng trọng:

"Thanh Diễm, bây giờ ngươi có cảm giác được Man Vương không?"

"."

Im ắng.

Lý Thanh Diễm không trả lời, mắt phượng sí diễm lượn lờ không ngừng quét mắt về bốn phía.

Nàng không cảm giác được.

Đây là lần đầu tiên nàng lấy quân trận chi uy ứng đối với Thánh Nhân, nhưng không có nghĩa là không có kiến thức về nó.

Lấy quân trận chi uy tru sát Thánh Nhân từng được ghi chép bên trong sử ký, hơn nữa còn không giống nhau.

Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, dưới gia trì quân trận chi lực bây giờ, ngũ giác của nàng đã đạt được tăng cường cực lớn, hẳn là đã hoàn toàn có thể cảm giác được Thánh Nhân.

Nhưng giờ phút này, nàng vẫn không cách nào cảm giác được Man Vương đã thành Thánh kia.

Nàng không rõ ràng Man Vương là đã chạy trốn hay là đang dùng thủ đoạn đặc thù nào đó lặng yên tới gần bọn hắn.

Một vị Thánh Nhân tiềm ẩn từ một nơi bí mật gần đó, uy hiếp so sánh với Thánh Nhân quang minh chính đại đánh tới phải lớn hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt Lý Thanh Diễm hiện lên một vòng do dự.

Cần phục dụng Kình Khí đan thứ ba hay không?

Bình Luận (0)
Comment