Trong lúc suy nghĩ, môi đỏ Lý Thanh Diễm khẽ nhếch, thanh tuyến khàn giọng trầm thấp lần nữa vang lên ở trước Thánh Thành Man tộc tĩnh mịch:
"Lấy máu Man tộc để tế quốc uy Đại Viêm ta, chém!"
Dứt lời, trường đao giáp sĩ giơ lên, mũi nhọn dưới gia trì của quân trận nổi lên ánh sáng màu trắng dày đặc. Mà thần sắc Hứa Nguyên và Lý Thanh Diễm đều cảnh giác cẩn thận cảm giác động tĩnh bốn phía.
Thánh Thành Man tộc có trăm vạn Man tộc tụ tập cư trú, bây giờ bị giết sạch chỉ còn lại hơn hai ngàn tên trước trận liệt bây giờ.
Những Man tộc này đều là dòng dõi cao tầng và thê thiếp, vì muốn thẩm vấn tra tấn nơi ở những bộ lạc Man tộc còn lại mà bắt giữ lại.
Hứa Nguyên và Lý Thanh Diễm đều không xác định Man Vương sẽ vì bọn hắn mà liều mạng hay không.
Nhưng, ít nhất phải thử một chút.
"Xoát! !"
Đao mang lướt qua, hơn trăm đầu lâu Man tộc ứng thanh rơi xuống đất.
Thi cốt không đầu ngã xuống đất tuyết, máu tươi đen nhánh nóng hổi tóe lên trận trận bên trong sương trắng đìu hiu rét lạnh, nhưng thoáng chốc lại bị đông cứng thành băng.
"Xoát!"
Nhóm thứ hai tiếp tục.
"Xoát!"
Nhóm thứ ba.
Nhóm thứ tư.
Nhóm thứ năm.
Chém xong.
Liếm liếm khóe môi, Hứa Nguyên cảm thấy có chút khó giải quyết.
Làm một tuyển thủ nhiệt huyết có thể lâm chiến đột phá, lúc này Xi Man chẳng lẽ không phải là nên đầu sắt lao ra cứu người sao?
"Man Vương này máu lạnh như vậy?"
"Không phải lãnh huyết, là tỉnh táo."
Thanh âm Lạc Hi Nhiên truyền vào ý hồn, mang theo một chút ngưng trọng:
"Một tiếng trống làm suy giảm khí thế, ba tiếng trống sẽ kiệt, Man Vương kia biết rất rõ làm sao để ứng đối với các ngươi. Hơn nữa coi như hắn có thể cưỡng ép phá trận dựa vào uy lực Thánh Nhân chém giết các ngươi, dưới dư ba chiến đấu, những tộc nhân đứng trước trận của hắn cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi. Huống chi hắn bây giờ đã đột phá Thánh Nhân, chỉ cần không chết, hắn vẫn có thể một mực gây phiền phức cho Đại Viêm các ngươi. Hôm nay chỉ là một thành nhỏ, ngày mai hộ thành đại trận tầng cấp thấp của một
quận phủ cũng không thể ngăn cản Thánh Nhân hắn. Chờ đến khi các ngươi phái ra Thánh Nhân ngang hàng truy sát hắn đến chết, hoàng triều các ngươi đoán chừng ít thì bị đồ trăm vạn người, nhiều thì ngàn vạn trở lên."
Nói đến đây, thanh âm Lạc Hi Nhiên hơi dừng lại, mang theo mỉm cười:
"A, suýt nữa ta quên mất, tiểu quỷ ngươi và Thánh nữ Giám Thiên các chúng ta rất quen thuộc, nếu như nàng nguyện ý giúp ngươi thôi diễn vị trí Man Vương này, ngược lại các ngươi có thể triệu tập nhân thủ đi."
Hứa Nguyên vừa quan sát bốn phía, một bên vừa trả lời:
"Nàng không nhìn thấy tương lai."
Lạc Hi Nhiên nghe vậy sững sờ, lập tức có chút không hiểu:
"Không nhìn thấy? Nếu đã được định làm Thánh nữ, vậy sẽ đại biểu Diễn Thiên Quyết của nàng đã… "
"Không phải cái này."
Hứa Nguyên đánh gãy:
"Theo như lời nàng nói thì thiên hạ đại kiếp sắp tới."
"."
Lạc Hi Nhiên không lên tiếng.
Hứa Nguyên không có tâm tư để ý tới vị nghĩa muội lớn tuổi này, giờ phút này hoàn cảnh vị trí bọn hắn đã cực kì nguy hiểm.
Nếu như Man Vương bất ngờ không kích tới, đối với bọn hắn mà nói chính là tử cục.
Đây là nghiền ép của cường giả đối với tu giả đê giai.
Bởi vì binh sĩ phía dưới cần đi ngủ, cần nghỉ ngơi.
Bối rối kéo dài một ngày, mượn công pháp kéo dài hai ngày cũng miễn cưỡng có thể chống đỡ được, kéo tới ngày thứ ba liền trực tiếp không cần đánh nữa.
Muốn phá cục, trừ phi Vũ Thành Hầu khải hoàn trở về.
Hoặc là.
Nghĩ đến đây, tròng mắt Hứa Nguyên liếc qua đầu ngón tay run rẩy của chính mình.
Nguyên khí vận chuyển trong cơ thể hắn đã nhanh chóng không có cách nào áp chế, Huyết Cầu Mặc Ngọc vừa rồi hắn thả ra vẻn vẹn chỉ là một giai đoạn của pháp quyết vô danh.
Bỗng nhiên, Lý Thanh Diễm đứng ở trên tường thành bỗng nhiên thở dài một cái, dường như đã ra một vài quyết định, môi đỏ khẽ nhếch, thanh âm khuếch tán:
"Như muốn tiếp tục sống, vậy Kình Khí đan chư vị cầm trong tay đều phục dụng. Bản cung, sẽ theo các ngươi cùng sinh tử."
Trong khi nói, tóc dài thổi rơi bên thái dương, thân đao ép dưới thân hình tinh tế yểu điệu anh táp của Lý Thanh Diễm, trên hồng đao xuất hiện từng đạo hoa văn khuếch tán ra, một tầng màn sáng thật mỏng bao trùm nặng nề trên thân đao.
Mà theo động tác của nàng, Bạch diên cự hình phủ phục trước Thánh Thành Man tộc chậm rãi đứng lên.
Được ăn cả ngã về không.
Đây cũng là dự định ngay từ đầu của nàng.
Một đao quyết định sinh tử.
Theo lời nói của nàng vừa vang lên, trong quân trận bạch giáp như rừng yên lặng trong chớp mắt, liền có một vài thanh âm tiếng xột xoạt.
"."
Hứa Nguyên đứng trên bầu trời nhìn phía dưới.
Chiêu thức ẩn nấp của Man Vương thành Thánh này cơ hồ không có cách nào dò xét được.