Một kỹ năng ẩn thân rất lợi hại, hắn có thể đánh ngươi, nhưng ngươi không nhìn thấy hắn.
Trong «Thương Nguyên», trừ phi công kích của ngươi đánh tới chỗ hắn, nếu không hắn sẽ một mực ẩn thân đánh ngươi.
Nhưng trong lòng Hứa Nguyên cũng không rõ ràng phần dự định được ăn cả ngã về không này của Lý Thanh Diễm có phải là phí công hay không.
Dù sao trong «Thương Nguyên» không có nhắc tới quân trận này.
Trong lúc suy nghĩ, linh thị được bồi dưỡng ra từ bốn loại năng lượng tương dung giữa nhân tộc và dị quỷ bỗng nhiên giúp cho Hứa Nguyên cảm ứng được một vòng ba động.
Rất gần, gần đến mức khiến cho hắn có chút không dám tin.
Xi Man lặng yên không tiếng động đi tới trước mặt hắn, giơ tay lên.
"."
Hứa Nguyên.
Nhìn thấy một màn này, ngưng trọng trong lòng Hứa Nguyên đột nhiên biến mất.
Hắn một mực đơn độc đứng giữa hư không thế này chính là chuẩn bị để cho Man Vương đến công kích hắn.
Chỉ cần Xi Man công kích, pháp quyết vô danh gần như cực hạn trong cơ thể hắn sẽ tự động phóng thích.
Nói ngắn gọn, tự bạo.
Thân thể dị quỷ cho hắn lực lượng có thể làm như thế.
Nhưng hiện tại xem ra hình như không cần.
Linh thị, có thể giúp cho hắn nhìn thấy Man Vương đang vô hình.
Quyền thượng của Xi Man ẩn chứa thần quang, uy năng Thánh Nhân đều ẩn nấp trong vô hình.
Trong im ắng, Hứa Nguyên lặng yên truyền âm:
"Thanh Diễm, dừng lại."
"."
Thanh âm đột ngột của hắn khiến nàng vô thức giương đôi mắt lên.
Trong chớp mắt, viên cầu mặc ngọc bán kính trăm trượng chợt hiện phía trên thiên khung!
Thời điểm thực lực sai biệt chưa lớn đến mức không thể địch lại, tình báo ít hơn một chút cũng đủ để trí mạng.
Đối với Hứa Nguyên, Lý Thanh Diễm, thậm chí hơn vạn bạch giáp Bắc Phong bày trận phía dưới thành mà nói, bọn họ đều biết không có viện quân.
Đối mặt với Thánh Nhân chi uy giống như thần linh, bọn hắn chỉ có thể dựa vào vận may được ăn cả ngã về không để đổi lấy một chút hi vọng sống.
Nhưng điểm này Xi Man không biết.
Hành động của Lý Thanh Diễm khi vừa gặp mặt liền lập tức để cho quân tốt thủ hạ phía dưới sử dụng dược thạch, trong mắt Xi Man có lẽ sẽ bị cho rằng nàng là cùng đường mạt lộ muốn bỏ mạng, nhưng tương tự cũng có thể là nàng muốn mượn dược hiệu để kéo dài thời gian, bởi vì hắn không biết chủ lực Bắc Phong quân có thể đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời hay không, không biết vị quân thần Đại Viêm kia có thể lấy thân thể Thánh Nhân đơn độc xuôi nam hay không, càng không biết Lý Thanh Diễm mượn bộc phát quân trận của hơn vạn Bắc Phong bạch giáp phải chăng có thể nhìn thấu được vị trí ẩn nấp của hắn sau đó một đao chém tới hay không.
Mới bước vào Thánh Nhân chi cảnh, Xi Man có quá nhiều thứ vẫn chưa hoàn toàn thích ứng. Lý trí nói cho hắn biết, hắn nhất định phải rời đi, nhưng hắn không làm được.
Thánh Thành là một chỗ đào nguyên Man tộc bọn hắn tập hợp tài nguyên trăm năm mới thành lập được.
Ở nơi này, con dân của hắn có thể không cần lo lắng con non của mình sinh ra chết yểu vì giá lạnh thấu xương.
Ở chỗ này, con dân của hắn có thể được ăn thực phẩm chín.
Ở chỗ này, con dân của hắn có thể vượt qua những cơn ác mộng không có chỗ sinh hoạt.
Mà cho dù chỉ là một ước nguyện sinh tồn nhỏ bé như thế cũng bị quân đội Viêm nhân phía dưới vô tình nghiền nát.
Mấy trăm sườn núi ngoài thành bị tuyết đọng bao trùm kia đều là thi cốt tộc nhân của hắn.
Hắn muốn báo thù, chí ít hắn phải để hơn vạn Bắc Phong bạch giáp và công chúa Đại Viêm kia chôn cùng tộc nhân hắn ở đây!
Công chúa Đại Viêm còn có thẻ đánh bạc nào chưa ra hết, không sợ sống chết, hắn đường đường là nhất tộc chi vương, có gì phải sợ?
Cho nên Xi Man hắn xuất thủ.
Trong mắt hắn, đám quân tốt kia cho dù có sử dụng dược thạch thì động tác vẫn thong thả giống như rùa bò.
Mượn công pháp ẩn nấp gần như hoàn mỹ của man văn Thánh Nhân kia, hắn có thể nắm chắc cơ hội trước tiên chém được Hứa Nguyên, sau đó dưới quân trận chi uy tăng vọt kia hoàn toàn kết thúc tranh đấu đã kéo dài mười mấy năm nay với Vũ Nguyên.
Nhưng hết thảy lại bởi vì một bộ huyết y kia phá nát.
Xi Man không hiểu vì sao nam tử nhân tộc tu vi Ngưng Hồn mượn nhờ dị quỷ chi lực thu hoạch được nhục thân Thuế Phàm này lại khó chơi như thế.
Hắn không cách nào sử dụng Đạo Vực, vì sao lại có thể phát hiện được công pháp ẩn nấp của man văn?
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng.
Mặc ngọc to lớn vắt ngang thương khung lẳng lặng đứng yên, giống như một vầng trăng máu treo ở chân trời, khí cơ trên đó thâm thúy đến mức khiến cho người ta hoa mắt.
Hết thảy bên trong đều không thể nhìn thấu được, không thể nghe được, không thể bị thăm dò được.
Trong im ắng, một thân ảnh đột ngột tàn phá biên giới hình tròn gần như hoàn mỹ của mặc ngọc mà bắn ra!
Huyết y bị tàn phá, hơi thở mong manh, nhưng thời điểm rơi xuống, khóe môi của hắn lại mang theo một đường cong như có như không.
Nhìn mặc ngọc to lớn lơ lửng giữa thiên khung, ý cười trên khóe môi Hứa Nguyên dần dần khuếch tán.
Hắn không nghĩ tới Man Vương sau khi đón đỡ chính diện pháp quyết vô danh thế mà còn có năng lực phản kích, nhưng cũng chính một phản kích này của Man Vương khiến cho ý cười trên khóe môi hắn càng sâu hơn.
Bởi vì hắn còn sống.
Hứa Nguyên hắn chưa hề nghĩ tới mình có thể đón đỡ một kích toàn lực của Thánh Nhân.