Theo lẽ thường của Lạc Hi Nhiên mà nói, trực diện một kích toàn lực của Thánh Nhân chi cảnh, cho dù là thân thể dị quỷ thì hắn cũng không có bất kỳ xác suất sống sót nào.
Kế hoạch lúc trước của hắn là muốn thông qua công kích của Man Vương để kích thích pháp quyết vô danh gần như cực hạn trong thể nội hắn, trước khi công kích của đối phương triệt để đánh tới trên người hắn, hắn dùng tự bạo để lẩn tránh một kích toàn lực ẩn chứa "Ý" của đối phương.
Mà bây giờ, sau khi Xi Man trực diện pháp quyết vô danh, hắn cũng trực diện một quyền toàn lực ẩn chứa Thánh Nhân chi uy của Xi Man kia.
Chẳng qua bây giờ thương thế của hắn mặc dù rất nặng nhưng hắn vẫn còn sống, điều này nói rõ thương thế mà Man Vương đang chịu đã nặng đến mức không cách nào giết hắn.
"Trường Thiên? !"
Lý Thanh Diễm đứng ở trên tường thành nhìn thấy thân ảnh huyết y tàn phá kia, trong mắt đỏ bộc lộ lo lắng vô thức muốn bay lên không trung đón lấy hắn, nhưng nàng còn chưa có động tác thì bên tai đã vang lên thanh âm suy yếu nhưng mang ý cười của hắn:
"Ta hiện tại là dị quỷ, đừng có đỡ ta, Man Vương còn chưa chết."
"."
Trong mắt Lý Thanh Diễm bộc lộ ngưng trọng, trên lưỡi đao bao trùm màng ánh sáng màu trắng dần dần lấp lánh, thấp giọng thét lên:
"Toàn quân sử dụng Kình Khí đan thứ ba!"
Dứt lời,
"Oanh! ! ! !"
Thân ảnh màu đỏ ngòm dưới tốc độ không thể nhìn thấy của Bắc Phong bạch giáp trực tiếp nện xuyên qua tường thành nặng nề mà cứng cỏi của Thánh Thành Man tộc kia, trong thành dâng lên một mảnh bụi mù và tuyết sương mù che khuất bầu trời.
Thời khắc tuyết sương mù và bụi mù tiêu tán, một đạo quang mang sáng lên từ trên tường thành, chiếu sáng hơn phân nửa thành khu Thánh Thành Man tộc, nương theo gió lốc phân tán, khói tuyết dần dần bị thổi tan hóa thành từng đầu từng chùm, khuếch tán biến mất trong Man thành.
Nhưng lần này thời điểm tất cả những vị trí tiếp xúc với mặc ngọc to lớn trôi nổi dưới vòm trời kia tựa như gặp phải lỗ đen bị thôn phệ trống không.
Mặt ngoài vẫn thâm thúy như mực.
Vào thời khắc này, hô hấp tất cả mọi người đều vô thức chậm lại.
Bọn hắn đều đang đợi, sau khi mặc ngọc to lớn kia biến mất sẽ lộ ra thân ảnh vị Man Vương bên trong đó, đầu ngón tay nắm chặt lưỡi đao chờ đợi thời khắc được ăn cả ngã về không.
Một giây,
Hai giây,
Năm giây,
Biến cố đột nhiên phát sinh, lỗ đen kia giống như sụp đổ, mặc ngọc to lớn phía chân trời bỗng nhiên co vào bên trong. Sau đó biến mất đột ngột giống như lúc nó xuất hiện.
Mà sau khi mặc ngọc biến mất, đồng thời lộ ra một thân hình xương trắng to lớn.
Áo giáp bằng chất sừng cứng cỏi, không còn nhìn thấy man văn u lam quanh thân, có chăng chỉ là cơ bắp miễn cưỡng nối liền thân thể đã bị tàn phá lại một chỗ.
Xi Man không chết, nhưng thân thể khôi ngô to lớn trực tiếp mục nát.
Máu tươi màu đen dọc theo xương cốt quanh người hắn chảy xuôi xuống, từng giọt máu Thánh Nhân nhỏ xuống mặt đất trực tiếp ăn mòn xuyên thấu qua phiến đá trên mặt đất trong Man thành.
Nhưng tương phản với thân thể bị tàn phá của Xi Man chính là cặp đồng tử màu u lam của hắn.
Vẫn lãnh nhược tĩnh mịch như cũ, không thấy mảy may kinh hoảng.
Hắn đứng ở trên hư không, quan sát hết thảy phía dưới.
Giống như một vị vương.
Giống như thời khắc lúc trước khi chỉ huy xuôi nam, hắn đứng ở đây tiếp nhận triều bái của trăm vạn con dân nơi này.
Cuối cùng, ánh mắt Xi Man bình tĩnh ngừng lại trên thân ảnh áo đỏ đứng trên tường thành kia.
Ầm! ! !
Dưới chân tường thành ầm ầm đổ sụp, áo đỏ như máu hóa thành một đạo tàn ảnh, thanh âm thanh lệ:
"Xi Man, ngươi có thể trốn, nhưng bản cung vẫn sẽ giết ngươi."
"."
Một đao được ăn cả ngã về không.
Nhìn áo đỏ phía dưới, khóe môi Xi Man máu thịt be bét bỗng nhiên câu lên một nụ cười.
Uy lực Thánh Nhân lấy hắn làm trung tâm phô diễn tán dật ra bốn phía khắp thiên địa, một màng ánh sáng giống như áo giáp màu u lam bao trùm quanh thân hắn. Nhìn kỹ lại, những màng ánh sáng này là do vô số vầng sáng vờn quanh thân hắn tạo thành.
Thanh âm của hắn phiêu đãng:
"Nếu như Vũ Nguyên ngươi đã thành khẩn ngỏ lời mời, bản vương có gì phải sợ? Tới đi."
Hết thảy chung quanh trở nên yên tĩnh.
Nam tử huyết y nằm bất động trong hầm rũ mí mắt, mỏi mệt nhìn lên thiên khung.
Một đạo tinh quang màu trắng theo thân hình Lý Thanh Diễm xẹt qua trên không trung, hư ảnh Bạch diên tạo thành từ quân trận cũng lập tức từ trên mặt đất trượt một đường vạch phá hư không.
U lam và bạch mang.
Nhìn Man Vương càng lúc càng gần, trong con ngươi đạm mạc như tuyết của Lý Thanh Diễm dần dần cuồn cuộn lên một vòng sát ý nồng nặc.
Cổ tay trắng xoay chuyển lưỡi đao, màng ánh sáng như tuyết trắng bao trùm trên thân đao trong nháy mắt nổi lên một ngọn lửa.
Hư ảnh Bạch diên phá không lao nhanh tới lúc này cũng phát sinh biến hóa.
Một vòng lửa hồng từ chỗ mỏ sừng sắc nhọn của nó lan tràn ra, dọc theo ngàn vạn đường cong bạch mang lan tràn về phía thân thể.
Ngọn lửa cực nóng dấy lên quanh thân hư ảnh Bạch diên.
Gặp lửa mà sinh, Bạch diên hóa thành Phượng Hoàng, hình ảnh Phượng Hoàng vạch phá bầu trời đêm, quang mang chiếu sáng nửa bầu trời!
Chớp mắt xẹt qua mấy trăm trượng, thân đao bao trùm ánh sáng dưới bầu trời đêm băng lãnh xẹt ra một đường vòng cung mỹ lệ.
Dưới áp bách của trận quyết chiến, trong đôi mắt Hứa Nguyên đang co quắp trong hố cũng không khỏi lóe lên một tia khẩn trương.
Lý Thanh Diễm còn ở lại là vì trong lòng có đạo nghĩa, vì ngàn vạn quân tốt trung tâm dưới tay nàng.
Nhưng hắn mạo hiểm ở lại chỉ là vì nàng.