Dường như cảm nhận được nhịp tim gia tốc của hắn, thanh âm Lạc Hi Nhiên bỗng nhiên vang lên ở đáy lòng hắn:
"Nàng kỳ thật rất tín nhiệm tiểu quỷ không đáng tin cậy ngươi, cho nên loại thời điểm này ngươi cũng có thể thử tin tưởng nàng."
"."
Hứa Nguyên nghe vậy trong mắt hiện lên một vòng ý vị không rõ cảm xúc, khóe môi lập tức có chút câu lên, cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn bóng hình áo đỏ xinh đẹp phía trên thiên khung.
Hàn khí u lam và ngọn lửa ở chân trời va chạm.
Lý Thanh Diễm vạch phá hư không đi tới bên cạnh Xi Man. Lưỡi đao và quyền phong va chạm trong chớp mắt, không gian rung động, một đạo sóng xung kích vô hình hướng thẳng đến mặt đất.
Vô số kiến trúc bên trong Thánh Thành Man tộc bị trực tiếp chấn động đến mức sụp đổ, mà bụi mù khi phòng ốc sụp đổ còn chưa kịp dâng lên đã bị cỗ sóng xung kích mắt trần có thể thấy được này đẩy đi về phía xa.
Không có thuật pháp, không có pháp quyết.
Chiến đấu giữa Võ Đồ, lực lượng tuyệt đối chính diện cứng đối cứng.
Nhưng cho dù là như vậy, lưỡi đao mang theo sí diễm của Lý Thanh Diễm vẫn không chút trở ngại phá vỡ màng ánh sáng màu u lam giống như là áo giáp quanh thân Xi Man.
Trong khi mũi nhọn xoay chuyển, một đao kinh hồng trực tiếp dọc theo cánh tay Xi Man vạch tới phá vỡ các khối cơ bắp cứng cỏi kết nối về phía đầu của hắn!
Pháp quyết vô danh của Hứa Nguyên hắn mặc dù không có “Ý”, không có cách nào đả thương tới bản nguyên của Man Vương, nhưng uy năng thuần túy tới cực điểm của hắn vẫn khiến Man Vương bị trọng thương.
Dưới tiến quân thần tốc của lưỡi đao, nhanh đến mức phảng phất có thể xuyên thấu cả không gian, mà lúc sắp cắt tới đầu Xi Man…
Ông!
Xi Man nhìn thấy một màn này, khóe môi cong lên nụ cười mang theo một tia khát máu, nhờ đột phá Thánh Nhân mà lần nữa phục hồi một cánh tay khác như cũ, đột nhiên đập tới đầu Lý Thanh Diễm!
Làm Thánh Nhân, cho dù là chỉ mới bước vào Thánh Nhân, thân thể bị trọng thương vẫn không để ý tử vong mà có thể bộc phát lực lượng kinh thiên động địa như thế.
"Vũ Nguyên, được ăn cả ngã về không, bản vương cũng biết đạo lý này."
"Thật sao?"
Nhìn quyền phong phóng đại ở trước mắt, thanh âm Lý Thanh Diễm thanh lệ, trả lời không lạnh không nhạt, trong đôi mắt không có nửa điểm do dự.
Nàng không lui lại, thậm chí không chút nào trốn tránh, chuôi đao cầm trong tay lại lần nữa gia tốc.
"."
Mọi âm thanh ngay lúc này như dừng lại.
Đột nhiên,
"Oanh —— "
Phía trên đêm tối dâng lên ngọn lửa màu đỏ, thoáng chốc Phượng Hoàng Hỏa Diễm phóng lên tận trời, trong chớp mắt đã dày đặc cả bầu trời.
Mà dưới ngọn lửa sôi trào đầy trời này, ngàn vạn Bắc Phong bạch giáp đứng ở trước thành đều phun ra một ngụm máu tươi, người nào tu vi suy nhược thậm chí sắc mặt trắng bệch trực tiếp ngất đi.
Mà một màn này cũng không vẻn vẹn chỉ phát sinh ở trong sĩ tốt bạch giáp cơ sở, cho dù là tướng tá tu vi cao thâm cũng bởi vì quân trận phản phệ mà đứng không vững. Nhưng so sánh với quân tốt cơ sở, tướng tá Bắc Phong rất rõ ràng một màn này đang đại biểu cho cái gì.
Quân trận thất bại có hai loại.
Một loại là từ đuôi đến đầu.
Quân trận là nguyên khí cộng hưởng tương liên, mỗi một vị quân tốt tiêu vong trên chiến trường đều sẽ phản hồi lên trên thân chủ tướng, một khi phần lớn quân tốt bỏ mình trong thời gian ngắn, loại phản phệ này sẽ trực tiếp khiến cho chủ tướng trọng thương dẫn đến bất lực gắn bó đại trận.
Mà đổi thành một loại khác là từ trên xuống dưới.
Chủ tướng bị địch nhân chém đầu, làm hạch tâm tuyệt đối của quân trận, một khi chủ tướng đầu mối then chốt gắn bó quân trận biến mất, nguyên khí cộng hưởng mang tới kết nối trực tiếp sẽ khiến cho quân tốt phản phệ bị thương.
Mà màn phát sinh trước mắt rõ ràng là cái sau.
Ngước mắt nhìn về phía ánh lửa chiếu sáng cả mảnh trời trống không, trong lòng tướng tá Bắc Phong đều xiết chặt.
Điện hạ nàng…
Đang suy nghĩ, một đạo thân ảnh giáp đỏ lặng lẽ từ phía trên không trung đáp xuống phía dưới, một tay cầm hồng đao, một tay cầm đầu lâu.
Tướng tá tu vi cao thâm thông qua thị lực cường đại nhìn thấy đầu lâu kia trong chớp mắt, trong đôi mắt lập tức toát ra một vòng hưng phấn khó mà ức chế:
"Cái đó là…. đầu của Man Vương?"
"Điện hạ thắng rồi?"
"Man Vương đền tội rồi? !"
"Điện hạ chém Man Vương rồi! Lương quan hậu cần, mau đi theo Quân y quan nhanh chóng chuẩn bị đan dược!"
"Bạch Giai Kỳ nhớ kỹ lời của ngươi nói a, cho lão tử hai cái."
"Cút đi, ha ha, ngươi còn có thể động, nhìn huynh đệ bên cạnh..."
Theo từng thanh âm mang theo hưng phấn liên tiếp vang lên trong quân trận bị tàn phá, cho dù phần lớn người đã bị trọng thương, cho dù tác dụng phụ của ba viên Kình Khí đan phát tác khiến cho bọn hắn sống không bằng chết, nhưng giờ khắc này trên mặt những Bắc Phong bạch giáp đều mang ý cười và phấn chấn từ đáy lòng.
Man Vương, đây chính là Man Vương.