Dưới đôn đốc của điện hạ, lực lượng chưa đầy ba doanh bọn hắn đã tru sát Man Vương thành Thánh!
Trong hưng phấn, một giọng nói mang theo nghi ngờ vang lên, khiến quân liệt vốn dĩ đang sôi trào thoáng chốc yên lặng:
"Không không phải chứ, thân thể Man Vương đâu?"
Đúng vậy, không có thân thể.
Mặc dù đầu Man Vương bị Vũ Nguyên điện hạ nắm trong tay rơi xuống đất, nhưng nếu như Man Vương thật sự bị chém giết, vậy thân thể hắn cũng hẳn là sẽ cùng rơi xuống.
Trong yên lặng, ngọn lửa trên bầu trời biến mất, lộ ra thân thể khôi ngô không đầu kia.
Thời khắc bối rối khuếch tán, một đạo thân ảnh màu đỏ ngòm đột nhiên từ bên trong Thánh Thành Man tộc bay lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của ngàn vạn bạch giáp tĩnh mịch, hắn nhẹ nhàng tiếp được thân hình đang rơi xuống của nàng.
Lập tức, thanh âm mang theo ý cười rã rời khuếch tán ra:
"Mấy người các ngươi, có thể tín nhiệm điện hạ của mình một chút giống như ta hay không? Man Vương đã chết rồi "
Dứt lời, Hứa Nguyên cũng không đi quản những nhóm quân tốt đang sôi trào kia.
Hơi chuyển tròng mắt, Hứa Nguyên nhìn về phía thân thể mềm mại của nữ tử trong ngực. Đối mặt trong chớp mắt, hắn ôn nhu hỏi:
"Thế nào, thương thế rất nặng sao?"
Lý Thanh Diễm hữu khí vô lực liếc mắt nhìn hắn:
"Ừm hẳn là so với dị quỷ ngươi nặng hơn một chút, dù sao cũng là Thánh Nhân."
Trong đôi mắt Hứa Nguyên lóe lên một tia ý cười, sát đến bên tai của nàng:
"Nói như vậy bây giờ ngươi không phản kháng được ta nhỉ?"
"Đức hạnh."
Nhẹ nhàng biểu thị tức giận một tiếng, Lý Thanh Diễm nhìn hắn, phần môi hồng nhuận cũng xẹt qua một vòng ý cười, hơi thở như lan:
"Biểu hiện của ngươi cũng không tệ, muốn làm cái gì, chờ khi ngươi khôi phục thân thể nhân loại bản cung đều cho phép."
“…”
Từ lời nói của nàng vào tai, đôi tay Hứa Nguyên ôm lấy đầu gối thon dài mảnh khảnh của nàng hơi siết, thần sắc trong mắt cũng ngưng tụ lại.
Muốn làm gì nàng cũng…cho?
Tấn ca thật sự không lừa ta, chỉ cần là sau đại chiến thì đều sẽ có đền bù.
Thân hình bên cạnh mềm nhẹ đi xuống dưới, huyết y và hồng tụ cùng múa dưới gió mát.
Hắn nhìn nàng:
“Ồ? Cái gì cũng được ư?”
“…”
Trả đao về vỏ, bỏ đầu lâu vào nhẫn tu di, Lý Thanh Diễm trở tay ôm lấy cổ hắn, vẻ nhu tình như nước dường như hóa thành sợi tơ giữa đôi mày anh táp kia, cùng với máu tươi ở môi khiến nàng tựa như đóa hoa bỉ ngạn mỹ lệ vậy:
“Trước nay bổn cung nói được làm được, nên là phỏ mã đại nhân muốn làm gì với bổn cung đây?”
Hứa Nguyên vô thức liếm vết máu đông lại ở khóe môi, khi vị rỉ sắt của máu lan tỏa ở vị giác, hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Hứa hẹn này là có tiền đề.
Chờ khi hắn lại trở về với cường giả cảnh giới Ngưng Hồn, hắn còn có thể phá vỡ phòng ngự của nàng sao?
Không phá được, chênh lệch quá nhiều, căn bản không có bản lĩnh đó.
Cường giả Ngưng Hồn thậm chí còn không thể phá vỡ phòng ngự của Đại Sư tu khí, huống chi là vị công chúa quấn ngực tu con đường biến chủng của võ đạo và quân trận này.
Chậc, nữ nhân hư này đến giờ vẫn còn muốn bày vẽ để hắn thành KFC.
Rơi xuống đất, những tàn tích xung quanh dấy lên khói nhẹ vì giảm xóc.
Trong con ngươi Hứa Nguyên lộ ra chút buồn cười, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Có thể tự đi không?”
Lý Thanh Diễm buông cánh tay vòng lấy cổ hắn ra, liếc nhìn những cường giả đi theo quân đội đang chạy tới từ nơi xa, cười hỏi lại:
“Ngươi nói thử xem? Cho dù không được, bổn cung cũng phải chịu.”
Nói rồi, Lý Thanh Diễm rút tay vỗ vỗ vai hắn, ra hiệu nàng buông hắn xuống.
Xoay người nhẹ nhàng, ngay khi giày Lý Thanh Diễm chạm đất, toàn thân nàng lảo đảo, ngã về phía trước.
Hứa Nguyên tay lanh mắt lẹ ôm lấy vòng eo nàng, giọng nói mang theo chút trách móc:
“Đến mức đấy à?”
Lý Thanh Diễm đỡ cánh tay hắn đứng vững, lông mày khẽ nhăn lên vì đau:
“Ngươi không hiểu, chỉ cần bổn cung còn sống, vậy thì không thể lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người ngoài.”
Hứa Nguyên ngắt lời, đồng thời rút tay khỏi vòng eo mảnh khảnh của nàng:
“Lại là cái lý luận làm chủ soái của ngươi?”
“Đến chết vẫn sĩ diện.”
Vừa nói, Hứa Nguyên vừa lấy ra một bình ngọc nhỏ đặc chế từ trong nhẫn tu di, duỗi ra trước mặt nàng:
“Ăn đi.”
“…”
Lý Thanh Diễm nhìn viên thuốc nhỏ màu tím trong bình ngọc trước, lại liếc Hứa Nguyên một cái, khẽ nhếch môi đỏ rồi lại khép lại, ánh mắt rất kỳ lạ.
Hứa Nguyên hơi căng người: “…”
Lý Thanh Diễm đứng vững, hơi giận nhưng lại chứa ý cười trong mắt mà liếc hắn:
“Đừng nghĩ bừa, bổn cung biết đây là gì, Nhuận Lạc Đan.”
“Vừa nãy bổn cung chỉ là thấy kỳ lạ, tại sao thánh dược chữa thương mà mỗi cách ba năm phủ Thiên Sư mới tiến cống cho triều đình một viên lại có trong tay Trường Thiên ngươi.”
Hứa Nguyên nhíu mày, cười:
“Nên là, có gì đáng kinh ngạc?”
Lý Thanh Diễm vừa chỉnh sửa quần áo vừa nói rõ:
“Nếu chỉ là một Nhuận Lạc Đan bình thường, lấy thủ đoạn thông thiên của Hứa công thì có được nó cũng không khó, nhưng loại Nhuận Lạc Đan có phủ hoa văn đan trên bề mặt thì khác, lần trước Hoàng Tộc ta nhận được vật này là ở tiệc đại thọ tám mươi của phụ hoàng, và hiệu quả chữa thương chỉ đứng sau thần vật Cửu Hoàn Đan.”