Trong mắt Hứa Nguyên lóe lên sự kinh ngạc, vô thức liếc qua bình ngọc trong tay.
Mười mấy năm trước?
Một món quà gặp mặt thôi mà cho đồ quý đến vậy sao?
Bóng dáng nữ giả nam trang ấy vô ý hiện lên trong đầu, Hứa Nguyên im lặng một lát, xem ra vị tẩu tử này là không nhận không được.
Để báo đáp, nếu cơ cơ hội, lần sau giúp nàng đánh thuốc Hứa Trường Ca.
Ờm, cứ vậy đi.
Nghĩ trong lòng, Hứa Nguyên trêu chọc Lý Thanh Diễm nói:
“Nếu đã quý giá như vậy, thế thì tạm thời cho ngươi mượn đi, sau này trả theo giá thị trường là được.”
Lý Thanh Diễm bất lực nhìn Hứa Nguyên, giống như đang nhìn đứa phá của:
“Thứ quý giá như này, người không tiết kiệm chút được à?”
“Tuy thương thế của bổn cung nặng, nhưng đã có thể tĩnh dưỡng.”
Nói xong, nàng khẽ ngước mắt lên, nhìn về thi thể không đầu vẫn còn đứng thẳng ở trên không trung:
“Bây giờ Man Vương đã bị diệt, Man Tộc tất vong, tạm thời bổn cung không cần thiết lên chiến trường nữa.”
Hứa Nguyên hơi do dự khi nghe vậy:
“Không lấy thiệt hả?”
“Ngươi làm như bổn cung là những tiểu thư nũng nịu làm dáng, thích lạt mềm buộc chặt trong khuê phòng kia vậy?”
“Chậc, không dễ thương tí nào.”
“Ha, ngươi…”
“Nhưng vừa lúc bổn công tử thích gợi cảm hơn một chút.”
Ánh mắt Lý Thanh Diễm lóe lên, không quay đầu nhưng lại có ý cười lướt qua khóe môi.
“Lắm điều, đi theo bổn cung.”
“Sao, đi tìm một căn phòng để thưởng cho ta à?”
“…Thân thể bổn cung không chịu được, cần tìm nơi nghỉ ngơi trước.”
“Như nhau mà.”
“…”
Trừng tên nam tử đang cười ha ha kia một cái, Lý Thanh Diễm đi về phía trước mà không nói một lời.
Từ nơi đánh nhau trên không lúc nãy, lấy chỗ bên dưới làm trung tâm, một phần năm của toàn bộ Thánh Thành Man Tộc đã biến thành phế tích, nhìn qua vô cùng bừa bộn, nhưng vẫn có một vài kiến trúc đứng lặn trong phế tích như hạc giữa bầy gà.
Những trạch viện được xây dựng từ các vật liệu kháng chấn giành được từ Đại Viêm và bắt chước phong cách kiến trúc của Đại Viêm, chắc là để cho những quý tộc và các tù trưởng Man Tộc ở.
Nhưng so với kiến trúc của Đại Viêm, trong sự rộng lớn mang kèm khí chất lả lướt uyển chuyển, biệt viện do Man Tộc bắt chước chế tạo thì lại lộ ra vẻ mỹ học qua loa bạo lực.
Và cũng rất lớn.
Đi vào trong sân, Hứa Nguyên nhìn phong cách kiến trúc kỳ lạ và quen thuộc xung quanh, những kiến trúc này lớn tầm gấp đôi so với tỷ lệ cơ bản ở Đại Viêm.
Đi theo bước chân của Lý Thanh Diễm, Hứa Nguyên nhìn bóng lưng xinh đẹp đang run nhè nhẹ vì đau đớn của nàng, đột nhiên hỏi:
“Cho dù không dùng Nhuận Lạc Đan của ta, ngươi cũng nên có đan dược chữa thương của Hoàng Tộc chứ?”
Là dòng dõi duy nhất có thống quân bên ngoài của đương kim Thánh Thượng, Hứa Nguyên không tin trong nhẫn tu di của Lý Thanh Diễm không có vài món hàng ngon nào.
Lý Thanh Diễm bình tĩnh bước đi, giọng nói rất thấp:
“Có.”
“Bây giờ không cần dùng.”
Vẻ mặt Hứa Nguyên rất kỳ lạ:
“Ngươi chăm lo việc nhà như thế?”
Không ngờ vị công chúa quấn ngực này còn là con chuột tích gạo nữa, hắn khuyên chân thành:
“Chỗ nào cần tiêu thì có thể tốn chút, đừng tiết kiệm.”
“Ngươi bị khùng hả? Ý của bổn cung không phải thế.”
“Không phải ư?”
“Đương nhiên không phải, bây giờ nội thương của bổn cung quá nặng, đầu tiên cần phải tự điều trị khôi phục đã rồi mới dùng đan dược, nếu dùng đan dược trực tiếp thì dược lực sẽ khiến vết thương càng nặng thêm.”
Hứa Nguyên khá ngạc nhiên:
“Còn có kiểu này hả?”
“Ngươi là cường giả Nguyên Sơ tu võ đạo đó nha.”
Lý Thanh Diễm quay mắt lại, như đang nhìn tên đần:
“Cường giả Nguyên Sơ cũng là người, bị thương thì cũng sẽ chết, chuyện thường này mà ngươi cũng không biết?”
“Ta, ta đường đường là cường giả Ngưng Hồn, đương nhiên không biết chuyện thường của Nguyên Sơ, nhưng nhân tộc thật đúng là một sinh vật yếu ớt nhỉ.”
Hứa Nguyên rất là ra vẻ, lập tức hơi trầm ngâm, hỏi nghiêm túc:
“Hừm…nên là lát nữa có cần ta bôi thuốc cho ngươi không?”
Lý Thanh Diễm dừng lại trước một đình viện nhã các, thở ra:
“Không cần.”
“Mau chóng dùng thuốc giải, khôi phục lại thân thể nhân loại đi.”
“Sao hả, giờ mới chờ không được?”
“…”
Lý Thanh Diễm chịu đựng cảm xúc muốn lấy nắm đấm dọng lên mặt của cái tên chết tiệt không cần mặt kia, đẩy cửa bước vào mà không nói một lời.
Căn phòng tối tăm và không có tí ánh sáng nào.
Nhìn nàng đi đến giường đá ngồi khoanh chân, Hứa Nguyên không đi theo.
Hắn vào cũng không giúp được gì cho nàng.
Mệnh nguyên không thể dùng để trị liệu cho nhân tộc, trừ phi Lý Thanh Diễm không muốn làm người nữa.
Mặc dù không vào nhưng Hứa Nguyên vẫn đứng ở cửa, tiện tay ném Nhuận Lạc Đan cho nàng:
“Dùng đi, mau khôi phục thực lực, bây giờ chúng ta cũng không hoàn toàn an toàn đâu.”
Nghe thế Lý Thanh Diễm khẽ cau mày, lập tức nhận ra đối phương đang chỉ điều gì.
Ám sát.
Nàng bị thương rất nặng, đã có thể loáng thoáng thấy được tu vi Nguyên Sơ đến đi đường cũng không vững.
Nếu gặp ám sát, gần như là nàng không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.
Nàng cầm bình ngọc im lặng một hồi, giọng rất nhẹ:
“Được…bổn cung sẽ trả lại cho ngươi, bằng cách đồng giá khác.”
“Không bằng bồi thường bằng thịt đi, một lần một trăm ngàn lượng thì sao?”
“Hứa Trường Thiên, ngươi muốn chết…”
Cạch!
Của phòng đóng lại, ngăn chặn âm thanh.
Giúp nàng đóng cửa lại, Hứa Nguyên cũng không rời đi.
Đứng dưới mái hiên và nhìn lên bầu trời, chợt nhận ra tuyết lại rơi.
Như thể đang tưởng niệm điều gì đó, bông tuyết như liễu lặng lẽ từ trên trời bay xuống, nhỏ nhỏ lấm tấm, chẳng mấy chốc dần dần tích tụ một lớp bạc trên mặt đất khô cạn.
Hứa Nguyên liếc nhìn thân hình không đầu vẫn đứng ở trên hư không, thở ra một hơi sương trắng dài, truyền âm nói:
“Thanh Diễm, tốt nhất ngươi nên mau chút, ta sẽ mượn dùng thân thể dị quỷ bảo vệ ngươi trước.”