Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoa tay, lấy mũ rèm màu đen ra đội lên đầu, hai tay ôm ngực, dựa vào cửa ra vào của nàng trong bóng tối.
Thời tiết ở cực hắc chi địa này lạnh thật.
Ờm, đại khái.
Ở cực hắc chi địa không phân ngày đêm, nơi không có sự phân biệt giữa ngày và đêm, dường như thời gian trôi qua hơi không rõ ràng.
Sự rõ ràng duy nhất chắc là đống cát màu bạc không nhiễm bụi trần trên mặt đất kia ngày càng dày lên.
Trong khoảng thời gian này, có vài người đạp tuyết mà đến, muốn cầu kiến Lý Thanh Diễm.
Có giáo úy trong quân đội, có cường giả đi theo quân đội, có nhân viên hậu cần vận chuyển lương thực bằng đường thủy, nhưng không ngoại lệ đều bị Hứa Nguyên chặn lại.
Nhân danh điện hạ bế quan dưỡng thương.
Có người bất mãn vì chuyện quân vụ cấp bách cần có người định đoạt.
Tuy bất mãn nhưng không ai dám biểu lộ trực tiếp.
Kẻ mạnh luôn được người kính ngưỡng.
Cường giả Thuế Phàm có thể khiến Thánh Nhân trọng thương, tìm khắp thiên hạ cũng không có mấy ai dám chọc.
Chưa kể, nam tử huyết đầu đội mũ rèm đen này đã cứu họ, và rất có khả năng hắn có mối quan hệ thân thiết với công chúa.
Hứa Nguyên không cho người vào, bất kể trong lòng họ nghĩ như nào, mặt ngoài những hán tử trong quân này đều rất hào sảng dứt khoát, trực tiếp rời đi sau khi nhờ hắn thông tri.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nam tử tựa trước cửa lặng im như pho tượng.
Nữ tử trong phòng ngồi xếp bằng trên giường, khẽ cắn khóe môi.
Tuyết lả tả dưới mái hiên, đọng lại vệt trắng lóa trên đầu vai huyết y và mũ rèm đen, phòng nhỏ ở đối diện sân đã chất đống ngân cát được nửa trượng, cánh cửa đóng kín sau lưng vẫn không có ý mở ra.
Ba ngày sau, lần đầu tiên nam tử ngoài cửa di chuyển.
Tuyết trên người xào xạc rơi xuống, hắn nhấc một ngón tay, vung áo bào màu đỏ tàn phá lên, lướt nhẹ qua cánh tay bên dưới.
Một vết thương nông xuất hiện, nhưng trong đó lại không có máu đỏ, thay vào đó là những râu thịt nhỏ quen thuộc.
Những râu thịt mảnh và dày đặc này, chỉ cần nhìn một chút cũng đã khiến người ta tê hết cả da đầu.
Mặc dù hắn đã đỡ được một quyền của Man Vương, nhưng dị quỷ hóa lại cứ liên hồi.
Trong im lặng, Hứa Nguyên đang nhìn thoáng qua vết thương đã lành, giọng nói của Lạc Hi Nhiên đột nhiên vang lên trong lòng:
“Bây giờ thân thể của ngươi đã đi vào giai đoạn thứ hai của dị quỷ hóa.”
“…”
Nghe vậy, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn cửa phòng.
Thấy vậy, giọng nói uyển chuyển của Lạc Hi Nhiên mang theo bất đắc dĩ:
“Sao mà ngươi cứ phải hộ pháp cho con bé thế, không phải trong thành này vẫn còn một cường giả Nguyên Sơ ư?”
Nghe được lời này, trong đầu Hứa Nguyên nghĩ đến nữ nhân trung niên nhưng vẫn thu hút đến đưa tiền bảo hộ lại bị hắn đuổi đi kia, cười khẽ:
“Ta không đi là vì lo những tên cường giả theo quân kia sẽ giở trò.”
“Quân Bắc Phong chưa chắc đã hoàn toàn trong sạch, huống chi những tên cường giả theo quân này là người của thế gia được triều đình chiêu mộ, mặc dù đều trung thành với Hoàng Tộc, nhưng những người tự đi theo vị hoàng tử kia thì chưa chắc, bây giờ Thanh Diễm yếu ớt như vậy, cũng khó nói sẽ không ra tay với nàng.”
Vụ ám sát Nam Cẩm Khê khiến Hứa Nguyên lo rằng sẽ có người bắt chước.
Không sợ 1/10.000, chỉ sợ 10.000/1.
“…”
Lạc Hi Nhiên rất thông minh, thông minh đến mức gần như ngay lập tức đoán được ý trong lời nói của Hứa Nguyên.
Trầm mặc một chút, nàng nhàn nhạt thở dài, giọng điệu hơi phức tạp:
“Tranh đấu nhàm chán, cũng khó trách thiên hạ sẽ gặp đại kiếp.”
“Nhàm chán?”
Hứa Nguyên từ chối cho ý kiến, liếc nhìn ngọc bội trong lòng bàn tay:
“Tu giả cũng là phàm nhân, lại có mấy ai ngoại lệ?”
Lạc Hi Nhiên nghe vậy mỉm cười:
“Chỉ là cảm khái một chú thôi, tốt nhất tiểu quỷ ngươi nhanh chút đi, đã qua vạn năm, ta cũng không chắc nguyên liệu chế dịch Nghịch Mệnh đã tuyệt tích chưa.”
“…”
Hứa Nguyên lật tay lấy ra nửa bình dịch Nghịch Mệnh trong nhẫn tu di, đang định lên tiếng thì một giọng nữ lạnh lùng đột nhiên truyền ra từ trong phòng sau bốn ngày:
“Trường Thiên, ngươi vào đây chút.”
“…”
Nghe thấy giọng nói của nàng, Hứa Nguyên xoay người đẩy cửa ra, nhìn nữ tử áo đỏ ngồi trên giường kia:
“Tĩnh dưỡng xong?”
Lý Thanh Diễm mở mắt ra, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh lạnh lùng:
“Nếu bổn cung chưa tĩnh dưỡng xong, ngươi thật sự muốn để mình hoàn toàn biến thành dị quỷ ư?”
Khi Hứa Nguyên chậm rãi bước vào, một ngọn lửa bốc lên trong căn phòng tối, chiếu sáng đôi gò má vẫn còn hơi tái nhợt của nàng.
Thật tự nhiên mà ngồi xuống cạnh nàng, Hứa Nguyên cười nói:
“Sao hả, lo cho ta?”
Lý Thanh Diễm nheo mắt:
“Đừng có lộn xộn nữa.”
Hứa Nguyên cười ha ha lắc lắc dịch Nghịch Mệnh ở trước mặt nàng:
“Giờ còn không bắt đầu ư?”
“…”
Lý Thanh Diễm nhìn dịch Nghịch Mệnh trong tay hắn, nói ra ba chữ:
“Ở cửa à?”
Hứa Nguyên nhìn xung quanh:
“Căn phòng này của ngươi không có năng lực phòng hộ.”
“Không có năng lực phòng hộ, ít nhất cũng không bị người nhìn.”
Sắc mặt Lý Thanh Diễm tái nhợt, nhưng ánh mắt lại sắc bén, không cho từ chối:
“Ngươi dùng thuốc giải ở đây đi, bổn cung lấy ý hồn ngăn cách căn phòng này, trừ phi bọn họ muốn tạo phản, bằng không không có ai dám vào.”
Hứa Nguyên dùng linh thị nhìn lướt khí tức của nàng.