Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 726 - Chương 726 - Diễn

Chương 726 - Diễn
Chương 726 - Diễn

Ngưng thực hơn so với bốn ngày trước nhiều, nhưng vẫn suy yếu như cũ, chắc hẳn là hơi miễn cưỡng nếu dùng ý hồn.

Chú ý tới ánh mắt của hắn, trong mắt Lý Thanh Diễm lóe lên một sự nghiêm khắc:

“Vết thương do Man Vương gây ra cho bổn cung trước khi chết đã chữa lành, còn lại chỉ có thể dựa vào thời gian, Hứa Trường Thiên, nếu ngươi nguyện ý trì hoãn, vậy thì tiếp tục.”

Ực ực ực.

Nàng còn chưa nói xong, Hứa Nguyên linh hoạt gọn gàng một hơi uống cạn sạch dịch Nghịch Mệnh trong bình ngọc.

Lập tức, bình ngọc vỡ nát ‘loảng xoảng’ trên mặt đất, sắc mặt Hứa Nguyên nhăn nhó lên, dường như là vì đau đớn nên cả người trực tiếp ngã quỵ xuống đất, miệng không ngừng phát ra tiếng gầm trầm thấp đau đớn đè nén.

Khí tức quanh thân chập chờn liên tục, dường như nháy mắt tiến vào cận tử.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Lý Thanh Diễm vô thức lóe lên chút lo lắng nhỏ, muốn đi lên cúi người kiểm tra, nhưng lại ngừng giữa chừng.

Nàng sợ mình sẽ quấy nhiễu y.

Đang lúc luống cuống, Lý Thanh Diễm chợt nhớ tới Lạc Hi Nhiên hóa thành tinh quái linh vận, thanh âm rung động mang theo sự lo âu:

“Tiền bối, Trường Thiên là bị…?”

Lạc Hi Nhiên không hề do dự mà trả lời:

“Đừng lo.”

“Tiểu quỷ này đang diễn thôi.”

Hứa Nguyên: “…”

Lý Thanh Diễm: “…”

Phòng nhỏ tĩnh mịch, dường như mọi thứ đều bị ấn nút khóa đứng im.

Con ngươi Lý Thanh Diễm dần chuyển từ lo lắng sang lạnh lẽo.

Hứa Nguyên đang giãy như một con cá muối trên mặt đất thì đột nhiên dừng lại, vốn dĩ tiếng gầm nhẹ thống khổ trong miệng cũng dần nhỏ đi, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của nàng, ‘hưm hưm a a’ mấy tiếng rồi tắt.

Hắn có cảm giác muốn quất xác ghê.

Sao mới là diễn?

Dù đúng là có yếu tố diễn xuất, nhưng cũng đau thật mà.

Nhưng sự tu dưỡng ở kiếp trước khiến Hứa Nguyên biết rất rõ một điều, khi nữ nhân xác định một chuyện gì đó thì lời giải trình của ngươi mãi mãi là xạo ke.

Gặp chuyện này thì cho dù nàng nói cái gì đi chăng nữa, chỉ cần phụ họa ‘ừ đúng đúng đúng’ là được.

Trong khoảng lặng ấy, Lý Thanh Diễm chậm rãi ngồi trở lại chiếc giường bên cạnh, Lý Tĩnh Tĩnh nhìn hắn nằm ngay đơ trên đất:

“Không đau nữa à?”

Lặng lẽ đứng dậy khỏi mặt đất, giọng của Hứa Nguyên khàn khàn:

“Đau.”

Lý Thanh Diễm chắp hai đùi ngọc thon dài lại với nhau, mím môi cong mắt:

“Vậy ngươi kêu tiếp đi, đừng băn khoăn bổn cung.”

“Á~.”

Khóe mắt Lý Thanh Diễm nhảy lên, siết chặt nắm đấm.

“…”

Hứa Nguyên vội tắt đài.

Môi đỏ của Lý Thanh Diễm khẽ nhếch, đang định nói gì đó nhưng đột nhiên phát hiện khí tức của hắn thay đổi.

Mà Hứa Nguyên coi như là chính chủ cũng nhận thấy biến hóa của thân thể mình, vốn dĩ gương mặt miễn cương đỏ thắm tạch một phát trở nên tái nhợt đi.

Bắt đầu.

Vừa nãy, dưới sự dẫn dắt của hắn thì dịch Nghịch Mệnh bị uống vào đã thấm nhập toàn thân, cơn đau tẩy kinh phạt tủy bắt đầu lan rộng khắp cơ thể hắn.

Vốn dĩ chập chờn lúc sáng lúc tối như sắp chết, bỗng trở nên ngưng thật tràn đầy, khí tức của dị quỷ Thuế Phàm không khống chế bắt đầu bành trướng và đè ép xung quanh.

Cũng may trước đó Hứa Nguyên đã liệt mấy khu vực xung quanh vào cấm khu, nếu không, chỉ riêng áp chế của cảnh giới Thuế Phàm này thôi cũng có thể đánh chết những binh tốt bình thường kia.

Phần khí tức Thuế Phàm dật tán ra này đương nhiên sẽ thu hút những cường giả theo quân còn ở lại để thủ Thánh Thành Man Tộc.

Gần như trong chốc lát, vài bóng người đã vụt bay tới giữa không trung, đứng ở xa nhìn vào biệt viện đứng thẳng trong đống đổ nát kia.

Ba nam một nữ.

Nữ tử mặc sườn xám tranh thủy mặc, những đường nét đầy đặn của nữ nhân trưởng thành được phác họa sinh động, da thịt đặc hữu của tu giả bậc cao trắng nõn săn chắc, khí chất điềm tĩnh.

Những người còn lại, ngoại trừ một lão giả mặc áo quan lương tào ra, hai người khác đều là giáo úy bạch giáp.

Chăm chú nhìn vài hơi, bốn người phát hiện chẳng những khí tức kinh khủng kia không dừng lại mà còn tiếp tục tản ra xung quanh, trong mắt họ đều toát ra sự ngưng trọng.

Thục phụ sườn xám liếc qua tráng hán bạch giáp bên cạnh:

“Đường giáo úy, có cần vào nhìn chút không nhỉ?”

Đôi mắt nâu thẫm của Đường giáo úy bình tĩnh như mặt hồ:

“Vị Thuế Phàm huyết y kia đã nói qua, ai dám quấy rầy điện hạ dưỡng thương, coi như thích khách mà xử.”

Thục phụ sườn xám khẽ cau mày:

“Bỗng bộc phát khí tức khủng bố như thế, nếu làm gì bất lợi với điện hạ…”

“Bất lợi?”

Đường giáo úy ngắt lời nàng và nói:

“Một cường giả Thuế Phàm có thể cứng đối cứng với Thánh Nhân, cộng hết chúng ta lại có đủ cho một tay của hắn không? Nếu muốn ra tay thật, chắc chỉ có thể đánh cược để binh tốt ở dưới liều mạng xếp quân trận.”

Thục phụ sườn xám hít một hơi rồi thở dài:

“Nếu đã thế, vậy truyền âm hỏi?”

Đường giáo úy khẽ gật:

“Bên đó đã bị liệt vào cấm khu, chỉ có thể làm vậy.”

Thục phụ sườn xám nghe vậy thì không nói nữa, tay kết pháp quyết, một đường sáng lập tức bay về phía đình viện đang dật tán khí tức quỷ dị.

Im lặng chờ vài hơi, một giọng nữ khàn khàn dễ nghe truyền đến, không nghe ra một chút xíu suy yếu do thụ thương nào:

“Bổn cung không sao, khí tức này là bạn thân của bổn cung đang tu hành bí pháp ở đây, theo thiết lập cấm khu trong lời hắn, những kẻ xâm nhập vào cấm khu đều xử theo quân pháp.”

“…”

Nghe giọng nói này, bốn người hai mặt nhìn nhau.

Bình Luận (0)
Comment