Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 727 - Chương 727 - Có Cách Nào Không

Chương 727 - Có cách nào không
Chương 727 - Có cách nào không

Mà trong lúc bọn họ im lặng, cỗ khí tức quỷ dị kia bỗng bắt đầu bành trướng, dưới uy áp mạnh mẽ của nó, một đám sương mù màu máu như có như không hiện ra, bao phủ toàn bộ khu thành kia!

Dù là cường giả Nguyên Sơ như thục phụ sườn xám cũng không khỏi tái mặt đi khi cảm ứng được cỗ khí tức ấy, mà ba tên nam nhân còn lại cũng không khá hơn mấy.

Bởi vì khí tức này, bọn họ vừa cảm nhận qua vào ba ngày trước.

Từ trên thân của Man Vương thành Thánh kia.

Nhưng so với dao động nguyên khí trên người của Man Vương Xi Phong thì cỗ khí tức quỷ dị màu máu này lại thiếu vài phần tinh khiết, nhiều phần hỗn tạp hơn.

Thục phụ sườn xám lẩm bẩm:

“Là muốn đột phá ư?… Không đúng, khí tức đó đã bắt đầu tán đi.”

Khi màn sương màu máu yêu dã kia đạt đến đỉnh điểm cũng không có phát sinh sự cải biến chất tức thời nào, nó dần tiêu tan, khí tức bàng bạc chậm rãi lui đi.

Thất bại.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bốn người khác nhau.

Có tiếc nuối, có thổn thức, cũng có âm thầm như trút được gánh nặng.

Phản kích của Man Vương thành Thánh khi sắp chết cũng gây thương thế không nhẹ cho hắn, thử đột phá khi vết thương chưa lành, nếu thật sự thành công, vị nam tử huyết y kia là yêu nghiệt đến bực nào chứ?

Yêu nghiệt mức độ ấy nếu trở về thành Đế An theo điện hạ thì sẽ mang đến chấn động nhường nào cho thế cục đây?

Mặc dù thân phận của bọn họ không đủ để đặt chân vào vòng tròn cao nhất của triều đình Đại Viêm, nhưng họ cũng có thể hiểu được vài chuyện trong tầng kiến trúc cao nhất của thành Đế An bằng nhiều con đường khác nhau.

Như là long thể của Thánh Thượng có bệnh nhẹ.

Như là Giám Thiên Các lại xuất thế.

Như là công chúa Võ Nguyên và Tam công tử Tướng phủ đã chiếu cáo thiên hạ làm thông gia.

Trong thời buổi rối loạn này, điện hạ tìm được một tên cường giả Thuế Phàm gần như đột phá Thánh Nhân, còn không phải là trắng trợn mà đánh vào mặt của Hứa công sao…

Đường giáo úy hít sâu một hơi, quét ánh mắt về phía ba người còn lại:

“Ba vị, nếu không muốn chết, hy vọng các ngươi có thể dằm chuyện này vào trong bụng, quản lý miệng của thủ hạ cho tốt.”

Quá trình Hứa Nguyên trở lại cảnh giới Ngưng Hồn không mấy suông sẻ.

Bởi vì ma tinh của Khải.

Từng là bản nguyên của Thánh Nhân, ma tinh của dị quỷ ẩn chứa mệnh nguyên ngưng thực và tràn đầy, mà còn khác với ma tinh của dị quỷ bình thường, một khi thu nạp mệnh nguyên của Khải, nó tựa như giòi bám vào trong xương, khó có thể bài trừ.

Giống như cây già trăm năm nhập vào rễ cây thổ nhưỡng, mệnh nguyên của Khải dường như đã bén rễ trong cơ thể Hứa Nguyên, cho dù là dịch Nghịch Mệnh cũng khó loại trừ nó được.

Cứ thế mà kẹt tiến độ.

Sương phòng to lớn im ắng.

Lý Thanh Diễm mặc áo đỏ nhếch môi:

“Tiền bối, không có cách nào loại trừ là sao?”

Giọng nói uyển chuyển và trong trẻo của Lạc Hi Nhiên rất ngưng trọng:

“Khải giở trò, tác dụng ăn mòn của dịch Nghịch Mệnh đối với bản nguyên này của Khải – mệnh nguyên của dị quỷ rất có hạn, với tiến độ hiện tại, tiểu quỷ không có cách nào khôi phục lại thân thể nhân loại một cách triệt để.”

Hô hấp của Lý Thanh Diễm hơi chậm, hỏi:

“Tiền bối, bổn cung nhớ rõ lúc trước ngươi đã nói, chỉ cần không trừ bỏ sạch sẽ mệnh nguyên, dị quỷ hóa sẽ liên tục ăn sâu cho đến khi hoàn toàn biến thành dị quỷ.”

“Phải.” – Lạc Hi Nhiên.

Lông mày đẹp của Lý Thanh Diễm gần như nhăn thành bánh quai chèo, hơi thở khẽ run rẩy:

“Vậy bây giờ…có cách nào không?”

“Đang suy nghĩ.”

“…”

Thấy vậy, tim Lý Thanh Diễm chìm xuống, đầu ngón tay khẽ cắm vào lòng bàn tay, đầu óc nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó.

Cuộc sống trong quân đội khiến nàng đều có đọc lướt qua rất nhiều con đường tu hành, nhưng sinh vật đã biến mất vạn năm như dị quỷ lại không nằm trong đống kiến thức dự trữ của nàng.

Nhất thời trong phòng không có tiếng động.

Chỉ có Lý Thanh Diễm nhíu mày đi qua lại trong phòng, giày phát ra tiếng ‘cộp cộp’ vì giẫm lên đá.

Một lúc sau, Hứa Nguyên chậm rãi mở hai mắt nhắm nghiền ra.

Hắn là đương sự, lúc này ngược lại bình tĩnh hơn hai nữ tử đang lo lắng kia.

Nhìn chằm chằm nàng đang lắc lư qua lại vài hơi, bỗng hắn mỉm cười:

“Thanh Diễm, ta còn không vội, sao ngươi lại làm bộ dạng ‘hoàng đế không vội thái giám lại gấp’ này?”

Bước chân Lý Thanh Diễm khựng lại, trừng mắt nhìn hắn:

“So bản thân với phụ hoàng, nếu truyền ra ngoài thì ngươi hứng trọn đi.”

Hứa Nguyên nhún nhún vai rất là cà lơ, nói:

“Người ta sắp chết, nói chuyện quá mức chút thì có sao chứ?”

Lý Thanh Diễm tức giận:

“Đã là lúc nào mà ngươi còn có tâm tư nói đùa với bổn cung?”

Hứa Nguyên cảm thụ những mệnh nguyên không thể loại trừ kia trong thân thể, lên tiếng nói:

“Người có nhân sinh không như ý cũng tám đến chín phần mười, nhưng vẫn phải sống qua ngày.”

Lý Thanh Diễm thở dốc trầm hai tiếng, dây quấn ngực trước người dường như cũng sắp bị tức đến bung ra.

Nhìn đôi mắt xinh đẹp tinh xảo kia, Hứa Nguyên đột nhiên cười he he hỏi:

“Nói tiếp, Thanh Diễm, ta nuốt ma tinh kia của Khải là để giúp ngươi, hiện tại ta không thể ngăn dị quỷ hóa lại, ngươi định báo đáp ta như thế nào? Con người của ta rất là tiếc mệnh nha.”

“…”

Thần sắc trong mắt Lý Thanh Diễm đọng lại, sững sờ mà nhìn hắn.

Hứa Nguyên cười trừng mắt nhìn nàng.

Im lặng vài hơi, Lý Thanh Diễm cắn khóe môi, hít sâu một hơi, ánh mắt dần kiên định lên, thấp giọng nói:

“Nếu không thể nghịch chuyển dị quỷ hóa, bổn cung sẽ tự tay giết ngươi rồi sau đó tự tuyệt.”

“…”

Khi đối diện, khóe mắt Hứa Nguyên giật lên, hắn có thể nhận thấy nữ nhân điên này không nói chơi.

Ho nhẹ, Hứa Nguyên thấp giọng:

“Khụ, thật ra ngươi có thể cân nhắc thử trở thành dị quỷ cùng ta…”

“Quá xấu, bổn cung không thích.”

“…”

Bình Luận (0)
Comment