Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 735 - Chương 735 - Thể Chất

Chương 735 - Thể chất
Chương 735 - Thể chất

Hắn rất mệt mỏi, vì vậy hắn ta cần có một số hoạt động vui chơi giải trí.

Công chúa quấn ngực không có ở đây, vậy hắn cũng chỉ có thể đi tìm Tiểu Bạch.

Sương phòng không có lấy một tiếng động, Bạch Mộ Hi quỳ ở trên ghế đá, còn Hứa Nguyên thì gối đầm lên chiếc đùi thon thả mềm mại của nàng, híp mắt hưởng thụ cảm giác đầu ngón tay của đối phương ấn ấn nhẹ nhàng.

Lần gõ vừa rồi dường như thật là đã dọa cho Tiểu Bạch phát sợ, trên khuôn mặt xinh đẹp thánh khiết như hoa sen trong sáng đang tràn đầy sự dè dặt, cẩn thận từng ly từng tí.

Ngón tay của nàng vẫn thiếu kỹ năng, vả lại với tư cách là nhân vật số một của địa cung, nàng chưa bao giờ phải làm công việc phục vụ người khác như thế này.

Vì để lấy lòng vị công tử trước mặt, nàng phải dùng đến toàn lực.

Tuy nhiên Hứa Nguyên cũng không quá để ý, mới lạ thì cũng có cảm giác của mới lạ.

Nếu như chỉ cần sự thư sướng đến từ vòng tay, đi tới câu lan tìm mấy vị tiểu tỷ tỷ tiểu quan nhân là tốt nhất.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bỗng nhiên.

“Mộ Hi”

Hứa Nguyên đang hưởng thụ sự phục vụ của vị Tư Mệnh Địa Cung này, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Thể chất của ngươi là gì?”

“Hả? Cái gì?”

Đồng tử của Bạch Mộ Hi cụp xuống, hiện lên vẻ nghi hoặc, chợt hạ giọng trả lời: “Công tử, Mộ Hi không biết, trong Địa Cung chỉ có tư chất, không có thể chất”.

Hứa Nguyên chậm rãi mở mắt, nhìn thằng vào đôi mắt đen nhánh trong sáng động lòng người của nàng, khẽ mỉm cười: “Không phải là ngươi đã nhìn thấy ta kiểm tra thể chất cho hai Đại Tông Sư của Địa Cung các ngươi hay sao?”

Trước khi rời khỏi Địa Thành, đám ngoan nhân Tần Nguyên đều đã nhận được một bộ công pháp đỉnh cao mà hắn ban thưởng, thế nhưng Bạch Mộ Hi là vị có tư chất cao nhất này cho đến bây giờ còn đang dùng một bộ công pháp thô sơ đến cùng cực ở trong Địa Cung.

Bởi vì nàng muốn đi theo bọn họ ra ngoài, mặc dù có lấy được công pháp mới cũng không có thời gian sửa chữa.

Trong mắt Bạch Mộ Hi hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng, thế nhưng lại lập tức mím môi, vừa nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương của hắn, vừa trả lời lí nhí: “Công tử nguyện ý trợ giúp như vậy, Mộ Hi đã vô cùng cảm kích... Không dám có yêu cầu xa với hơn”.

“Được rồi”

Hứa Nguyên thở dài một hơi, cười nói: “Ngươi sẽ trở thành tâm phúc của bản công tử, cũng sẽ trở thành thị nữ thiếp thân của bản công tử, ở suốt thời gian dài đằng đẵng sau đó thì tu vi của ngươi sẽ quan hệ rất lớn đến an toàn tính mạng của bản công tử, cho nên mấy lời này không cần phải nói nữa”.

Đầu lưỡi mềm mại khéo léo của Bạch Mộ Hi khẽ liếm lên môi môi: “Mộ Hi... tạ ơn công tử, đại ân của công tử khó trả, Mộ Hi không thể báo đáp”.

“Cho nên là ngươi lấy thân báo đáp, hay là kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa?”

Trên làn da trắng nõn như tuyết của Bạch Mộ Hi gợn lên từng vệt đỏ ửng mê người: “Mộ Hi đã giao toàn bộ cho công tử, dù làm trâu làm ngựa, hay là lấy thân báo đáo đều hoàn toàn dựa vào ý niệm của công tử”.

Hứa Nguyên hừ hừ một tiếng, từ trên đùi nàng ngồi dậy, ngoái đầu lại vừa cười vừa nói: “Nếu dáng vẻ mà giả bộ quá mức, như vậy sẽ khiến cho người nào đó phiền lòng, đến đây, nằm xuống”.

Thân hình Bạch Mộ Hi run lên, đôi mắt sắc nét như bức tranh thủy mặc khẽ chớp chớp, cẩn thận nhắc nhở: “Công tử. Công chúa điện hạ có thể trở về bất cứ lúc nào”.

Hứa Nguyên liếc nhìn Bạch Mộ Hi một cái, có chút buồn cười, thấp giọng nói: “Trong chốc lát thì nàng không về được, quân vụ trong thành cần nàng xử lý, hơn nữa thi thể của Thánh Nhân Man Vương cũng là một phiền toái lớn. Hơn nữa thì cho dù nàng trở về thì cũng đã sao? Ta kiểm tra kinh mạch cho nàng, chọn lựa công pháp, đó là chính sự, cho dù nàng nhìn thấy thì cũng chẳng thể nói được gì”.

Nói xong, từ đáy mắt của Hứa Nguyên dâng trào lên hào quang đỏ thắm, bóng tối bị xua tan, mọi thứ xung quanh đều hiện lên trong mắt.

Đôi mắt ưu mỹ của Bạch Mộ Hi có một chút rung động không dễ phát hiện nhoáng lên, ngay sau đó nàng rất nhu thuận mà nằm thẳng lên phiến đá cứng chắc, bộ ngực giấu ở dưới lớp quần áo cũng căng phồng lên, đường cong linh linh lung lung hiển hiện ra ngoài.

Hứa Nguyên ghé sát vào, thúc giục công pháp, một luồng nguyên khí huyết quang xoay trong quanh quần ở trên đầu ngón tay, rồi liếc nhìn nàng một cái.

Trong tích tắc mà ánh mắt chạm nhau, đôi mắt Bạch Mộ Hi có vẻ kiên quyết, hơi khẩn trương mà nhắm mắt lại, gương mặt ửng đỏ như trái đào chín, chỉ còn hàng lông mi vừa cong vừa dài kia nhẹ nhàng rung động.

“...”

Khóe mắt Hứa Nguyên giật giật, trái tim cũng lắc lư theo: “Cởi quần áo ở bụng dưới ra”.

“Ừm...”

Bạch Mộ Hi khẽ ậm ừ một tiếng, nguyên khí khẽ động, áo gấm hồng đào lộ ra một nửa, lộ ra bụng dưới phẳng lạt cùng chiếc rốn trắng ngần.

Đôi mắt của Hứa Nguyên hơi ngưng trọng, vận chuyển công pháp để bình tâm tĩnh khí, đặt một đầu ngón tay lên da bụng mềm mại của nàng:

“Thả lỏng, nếu không ta không vào được”

Bình Luận (0)
Comment