Mặc dù vị công tử mặc huyết y trước mặt này chỉ là một Ngưng hồn cảnh, nhưng đi theo cả một hành trình này, cùng với thủ đoạn làm trọng thương Thánh nhân, nàng đều nhìn rõ ràng ở trong mắt.
Thủ đoạn quỷ dị, tầm mắt cao xa, cùng với nguồn tình báo phảng phất như là cái gì cũng có thể dự đoán được.
Nếu như nàng nói rằng nàng muồn nghe... Nghĩ tới đây, tiểu Bạch lắc đầu như trống bỏi: “Không. Không muốn”.
Hứa Nguyên thấy vậy thì bật cười, đứng dậy cười ha hả rồi đi tới trước mặt tiểu Bạch, đưa tay kéo nàng lên, giọng nói ôn nhu lại mang theo vài phần trách móc: “Ngươi nhìn ngươi xem, quỳ làm gì, bản công tử không cần những lễ nghi này”.
Sau đó Hứa Nguyên kéo Bạch Mộ Hi đứng dậy, nheo lại đôi mắt hẹp dài rồi mỉm cười: “Thực ra ngươi cũng có thể nghe một chút. Tuy rằng bản công tử rất ghét phản bội, dù gì thì chúng ta cũng là người đã chung hoạn nạn”.
Nói xong, hắn nắm lấy ngón tay mềm mại không xương của nàng, tỉ mỉ vuốt ve một hồi: “Mộ Hi, ngươi cũng hiểu ta, bản công tử không phải dạng ma quỷ gì, cho dù ngươi có phản bội, thì mấy việc như là phái người tàn sát địa cung gì gì đó chắc chắn ta không làm được”.
Thân thể Bạch Mộ Hi khẽ run lên, chân ngọc sau lớp váy tựa như mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Hứa Nguyên muốn giữ lại, nhưng giữ không nổi.
Khí lực của Đại tông sư thì cường giả Ngưng hồn không thể so sánh được, lảo đảo một cái suýt chút nữa bị nàng kéo ngã xuống đất.
Bạch Mộ Hi quỳ rạp bên dưới, cái trán trắng nõn cứ như vậy đập ‘bịch bịch’ xuống mặt đất, thanh âm run rẩy nhưng nói ra rất nhanh chóng: “Công tử... Mộ Hi cùng với con dân địa cung nhận ân huệ của công tử, nhận tài vật của công tử, cả cuộc đời này tuyệt đối không hai lòng”.
Hứa Nguyên đứng tại chỗ, nhìn vào tiểu Bạch như con chim cút dưới thân.
Sau khi lên tới mặt đất, rất tự nhiên mà lựa chọn của Bạch Mộ Hi nhiều hơn rất nhiều, nhất là dưới tình huống dị quỷ dưới địa cung gần như toàn diệt, hắn cần gõ đối phương một cái.
“Àiiii...”
Một tiếng than nhẹ vang lên dưới đáy lòng Hứa Nguyên, Lạc Hi Nhiên ở bên trong Huyết Thần Thạch nhìn hết thảy được bên ngoài: “Tiểu quỷ, nếu như nữ nhân địa cung thật sự phản bội, vậy ngươi cũng thật sẽ phái người đồ sát địa cung?”.
Ánh mắt Hứa Nguyên sửng sốt, suy nghĩ nghiêm túc một lát, rồi nhẹ nhàng trả lời ở trong đáy lòng: “Sẽ không. Hiện tại ta không làm nổi việc ra mệnh lệnh tàn sát người vô tội chỉ vì lợi ích”.
Nhưng dừng lại một chút, hắn lại thấp giọng nói: “Nhưng ta sẽ nói tin tức này cho phụ thân ta”.
Mang tin tức này báo cho cao tầng Tướng quốc phủ, những vị sài lang như Lâu Cơ...
Về phần Lâu Cơ a di sẽ làm như thế nào...
Vậy thử nhìn Lý Nhị Trụ vẫn luôn đi theo bên cạnh Chu Tiểu hà, cùng với kết cục của những người vô tội biết được thân phận của hắn đã có thể nói rõ vấn đề.
Đi một vòng thì kết quả vẫn như vậy.
Chỉ khác là mệnh lệnh này sẽ do Lâu Cơ hoặc là Tông Thanh Sinh, hoặc đích thân cha hắn truyền đạt.
Hổ sói cao tầng của Tướng quốc phủ sẽ không cho phép phản bội, cũng không cho phép một lợi ích khổng lồ như thế theo chân kẻ địch.
Lạc Hi Nhiên trầm mặc một chút, trong giọng nói dịu dàng có phần thổn thức: “Đúng là tiểu quỷ già mồm cãi láo”.
“Lừa mình dối người, mặc dù rất đáng xấu hổ, nhưng ít nhất có thể tự an ủi lòng mình”.
Hứa Nguyên cười hừ hừ một tiếng, nói: “Tuy nhiên lấy cái tính cách của Lạc Hi Nhiên lại có thể không bài xích cách làm này?”.
“Bài xích??”
Lạc Hi Nhiên nỉ non một tiếng, giọng điệu mang theo vài phần phức tạp: “Vạn năm trước, bên trong đại kiếp nạn dị quỷ thì những chuyện này phát sinh quá nhiều. Năm đó ta ngây thơ, làm cho rất nhiều người phải chết, cho nên mặc dù ta không tán thành cách làm này, nhưng cũng có thể hiểu được”.
“Người không thể cho ta sử dụng. Người có tâm hoài quỷ thai. Người phản bội. Kết cục tốt nhất của bọn chúng chính là đi chết”.
Hứa Nguyên nghe được trong thanh âm của vị nghĩa muội tuổi hơi lớn này phả ra một ít chuyện xưa, hạ giọng nói: “Thoạt nhìn thì lúc trước Hi Nhiên bị hiện thực đánh cho rất tơi bời?”.
“Người cầm trọng khí, phải bảo vệ kẻ yếu”.
Lạc Hi Nhiên ra vẻ đương nhiên, nhưng giọng điệu lập tức chuyển sang bất đắc dĩ: “Chỉ tiếc... đại đa số người ta sau khi cầm được trọng khí, đều vung đao hướng về kẻ yếu. Ta không có bản lĩnh thay đổi điều đó”.
Trong mắt Hứa Nguyên bỗng lóe ra dị sắc, nhẹ nhàng lắc đầu, nói trong đáy lòng: “Ý tưởng không tệ, nhưng muốn hoàn toàn thực hiện được những điều này thì gần như là không có khả năng, hầu như là không thể nào, tối đa cũng chỉ thực hiện được tương đối”.
Lạc Hi Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Ta đương nhiên biết điều đó, không cần tiểu quỷ nhà ngươi nhắc nhở”.
Hứa Nguyên chậm rãi thở dài: “Ta không có ý này. Ta có một vị muội muội”.
“Chậc chậc. Tiểu quỷ, ngươi...”
“Ta không nói ngươi, đừng tự sướng”
“...”. Lạc Hi Nhiên.
Hứa Nguyên cân nhắc dùng từ rồi mới nói: “Ta có một vị muội muội, đầu óc của nàng không kém so với ngươi của năm đó, chở trờ về kinh thành, hay là ngươi đi theo nàng một đoạn thời gian, gõ nàng một chút?”.
Lạc Hi Nhiên cảm giác tiểu quỷ này đang mắng nàng, dứt khoát nói ra: “ta không nhận đồ đệ”.
Trong đầu Hứa Nguyên hiện lên hình ảnh vị muội muội mang hình tượng Doremon kia, giọng điệu cười cợt: “Ngươi? Ngươi thu nàng làm đồ đệ vậy thì bối phận của chúng ta không phải là loạn rồi hay sao?”
“...”. Lạc Hi Nhiên.
Thể xác của dị quỷ Thuế Phàm có tinh lực gần như vô cùng vô tận, nhưng nói cho cùng thì ý hồn của Ngưng hồn cảnh vẫn thuộc về phạm trù của phàm nhân.
Sau khi hoàn toàn tiếp nhận cái hiện thực là trở lại cảnh giới Ngưng Hồn này, tinh thần đang căng thẳng mấy ngày hôm nay của Hứa Nguyên rốt cục cũng có thể thả lỏng, nhưng mà cảm giác mệt mỏi thuộc về thân thể của phàm nhân cũng từ đó mà xông lên trên đầu.