Thanh âm vang lên bất ngờ khiến cho Hứa Nguyên giật mình.
Đã trở lại, hết thảy đều trở lại như cũ, đó là đại tông sư có thể đến vô ảnh đi vô tung trước mặt cường giả ngưng hồn này rồi.
Sắc mặt bình ổn lại rồi xoay tầm mắt sang, Hứa Nguyên nhìn vào Bạch Mộ Hi.
Bạch Mộ Hi đã cởi bỏ một bộ váy lụa màu tím mặc ở trong địa cung, thay vào đó là chiếc áo gấm màu hồng đào, dưới là chiếc váy xếp ly trắng như chân trâu, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng bằng nhung trắng, dải lụa mềm màu trắng sữa nhẹ nhàng buộc vào mái tóc đen nhánh dài đến quá eo lưng đang phiêu phiêu trong gió, tựa như một đóa hoa sen bạch ngọc trong sáng xinh đẹp.
Cách ăn mặc rất phù hợp với hình tượng của thụ khí bao
“Đúng. Sao ngươi lại tới đây?”
Đôi mắt Bạch Mộ Hi lấp lóe, bước ra từ sau cánh cửa, đồng tử đen nhánh đảo qua một vòng, sau khi xác nhận Lý Thanh Diễm đã rời đi, nhẹ giọng nói: “Ta cảm ứng được khí tức của công tử khi xuất quan, nên muốn tới gặp công tử...”.
Hứa Nguyên nhìn nàng thật sâu, không e dè mà cười nói: “Ngươi muốn đến tìm ta để thực hiện hứa hẹn?”.
Trong đôi mắt của Bạch Mộ Hi lóe lên hào quang sáng ngời, hơi có phần sốt sắng mà gật đầu: “Chớ khẩn trương, đây là một giao dịch giữa chúng ta”.
Hứa Nguyên thở ra một hơi thật dài, ngón tay ngoắc ngoắc: “Theo ta vào nhà”.
Bạch Mộ Hi trầm mặc một lát, sau khi mím môi thì lập tức ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Lần thứ hai đi vào trong sương phòng của biệt viện này, Hứa Nguyên tùy tiện tìm một chiếc ghế mà ngồi xuống, còn Bạch Mộ Hi thì có vẻ e rè đứng ở giữa phòng.
Nàng cảm thấy dường như mình có chút nóng vội.
Nhưng thời điểm bọn họ đi ra thì vẫn có một vài dị quỷ còn sót lại tồn tại trong địa cung, những dị quỷ khủng bố căn bản không thể địch lại ẩn giấu ở sâu trong đó làm cho nàng hoàn toàn không yên lòng.
Thế nhưng tựa như công tử trước mặt đoán được suy nghĩ của nàng, giọng nói rất bình tĩnh: “Bằng vào trí tuệ của Mộ Hi thì hẳn là có thể nhìn ra được ta và thế lực sau lưng Lý Thanh Diễm là bằng mặt nhưng không bằng lòng, hợp tác hiện tại có thể nói là thỏa hiệp dựa trên ý chí chung”.
Thân thể mềm mại của Bạch Mộ Hi khẽ run lên, làn váy nhẹ nhàng rơi xuống đất, quỳ xuống: “Là Bạch Mộ Hi nóng vội”.
“Haha...”
Hứa Nguyên cười khẽ một tiếng, hắn có thể nhìn ra được Bạch Mộ Hi đang suy nghĩ cái gì.
Nàng muốn mượn việc quân đội Bắc Phong tiêu diệt Man Tộc để cứu lấy bốn mươi vạn con dân Địa Cung.
Nhưng vấn đề là nếu được quân đội Bắc Phong cứu ra, thi sau này những mầm non binh tốt tu tập quân trận trong địa cung đó mang họ Hứa hay là họ Lý?
Đây là một vấn đề rất thực tế.
Trong lúc còn đang suy nghĩ, Hứa Nguyên rũ mắt nhìn về phía vị Đại tông sư đang quỳ xuống trước mặt cường giả Ngưng hồn này, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Ngẩng đầu lên”.
Bạch Mộ Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, da thịt trắng trong như bạch ngọc không nhiễm chút bụi bặm, mang theo một chút bất an: “Công tử...”.
Hứa Nguyên hơi khom người, chùng chân xuống, tay chắp trước ngực, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: “Ở chuyện này ngươi có thể tìm tới ta trước, ta rất hài lòng”.
Lão cha cho hắn quyền hạn có thể tùy ý điều khiển sự vụ bên trong của Tướng quốc phủ, bởi vậy Hứa Nguyên rất rõ ràng một việc, đó là ở cái thế giới này, năng lực sản xuất vật tư cho nhu cầu của tu giả là cung lớn hơn cầu, bởi vậy cho nên, tầng chóp của kim tự tháp đang khống chế số lượng tu giả để duy trì sự thống trị ổn định.
Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân là người có thể tu hành quá mức thưa thớt.
Số người có thể tu hành so với tổng nhân khẩu của Hoàng triều Đại Viêm có tỷ lệ rất thấp, đại khái là mấy trăm thậm chí hơn một ngàn người mới chọn được một.
Kết cấu kim tự tháp sắc nhọn như vậy làm cho thế lực khắp các nơi không chủ động hao phí một lượng lớn nhân lực vật lực để đi rà soát thu hái đồ đệ.
Mà ở Địa Cung thì khác, trong ba mươi bảy vạn con dân dưới địa cung, số lượng tu giả có sẵn bảy ngày, hơn nữa bảy ngàn tu giả này hầu hết là ở cảnh giới thất phẩm Tôi Thể.
Đây là một con số rất đáng sợ.
Bởi vì đại bộ phận nguyên khí trong địa cung đều bị thảm nấm cháy đen của dị quỷ chuyển hóa thành mệnh nguyên, ở một nơi mà vật tư và nguyên khí thiếu thốn tới cực điểm như vậy mà vẫn có thể tu tới thất phẩm, cũng bởi vậy, nếu như vật tư đầy đủ, lại trải qua huấn luyện có hệ thống thì rất nhanh chóng sẽ trở thành một chi quân đội có thể chiến đấu.
Hơn nữa, theo lời của Bạch Mộ Hi, một phần tư con dân trong địa cung đều có tư chất tu luyện, cứ cho là tỷ lệ này có thể bị che giấu, đó cũng là gần mười vạn binh sĩ dự bị.
Mà còn có một điểm làm cho Hứa Nguyên động tâm.
Đó là tâm tính của bình dân bá tánh trong địa cung này. Tin tức bế tắc khiến cho địa cung hình thành một loại sùng bái thần quyền gần như mù quáng.
Sùng bái thần quyền là rất cặn bã, nhưng cũng đại biểu cho sự trung thành tuyệt đối.
Nếu được sử dụng đúng cách, thậm chí họ còn trung thành hơn cả Hắc Lân quân đã bị tẩy não một cách có hệ thống!
Dưới sự bồi dưỡng trong hệ thống khép kín hoàn chỉnh của các thế lực lớn, có lẽ chỉ cần vài năm, những người này có thể chuyển hóa thành một đội quân cuồng tín.
Hiện giờ dị quỷ trong địa cung đã được giải trừ, lợi ích khổng lồ lại gần như không có nguy hiểm như thế này, thử hỏi thế gian có mấy người là không động tâm?
Lấy cái tình tình của công chúa quấn ngực thì sẽ không chủ động can thiệp, nhưng nếu như Bạch Mộ Hi đi tìm thẳng tới Võ Thành Hầu đưa ra món làm ăn rủi ro thấp – lợi nhuận cao này...
Đại để trước tiên vị Hầu gia kia sẽ nói ra câu cảm tạ thiên nhiên ban tặng, sau đó gặm sạch tất cả đồ vật trong địa cung tĩnh mịch kia.
Nghĩ vậy, từ dưới đáy mắt của Hứa Nguyên dâng lên nhiều phần huyết mang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Mộ Hi cũng lạnh đi một chút, nhẹ giọng cười nói: “Ta không phải cái dạng ngươi bất cận nhân tình, nếu như ngươi thật sự lo lắng cho con dân của ngươi, ta có thể đưa ra một lựa chọn khác”.
“Ngươi. Có muốn nghe lựa chọn khác này không?”
Bạch Mộ Hi nghe vậy rụt cổ lại.