Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 732 - Chương 732 - Chỉ Sợ Vạn Nhất

Chương 732 - Chỉ sợ vạn nhất
Chương 732 - Chỉ sợ vạn nhất

Một bóng người cứ thế rơi vào lớp tuyết mịn sâu đến nửa trưởng ở trong sân của trạch viện.

Lý Thanh Diễm dường như vô ý ngoái đầu lại, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc, sau đó làm như chợt hiểu ra điều gì đó, thở dài rồi đi tới cái hố kia, nhìn về phía hắn đang gặm tuyết: “Nơi này phát sinh chuyện lớn như vậy, Mộ thúc có thể xuôi nam bất cứ lúc nào, ngươi muốn bại lộ ở trước mặt hắn?”.

Nói xong, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, vòng eo mảnh khảnh cong xuống, vươn tay về phía hắn: “Chờ chúng ta rời khỏi Thánh Thành Man Tộc này, bản cung quyết không nuốt lời, nếu như Trường Thiên làm được”.

Hứa Nguyên nằm trong đống tuyết nhìn vào nàng, đưa tay ra nắm lấy cổ tay nàng vừa vươn tới, lắc một cái rồi từ trong tuyết đọng đứng dậy, sau đó vỗ vỗ bông tuyết trên người: “Được hay không thì thử qua sẽ biết”.

“Tốt. Vậy bản cung chờ ngươi”.

Dứt lời, hai người sóng vai đi ra ngoài trạch viện.

Mà lúc vừa đi tới cửa viện, bỗng nhiên Lý Thanh Diễm nhíu mày, bước chân dừng lại, ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Hứa Nguyên cũng vô ý thức nhìn theo.

Đập vào mắt là thiên không đen kịt, thân ảnh không đầu đứng lặng lẽ mấy ngày ở trên bầu trời kia dường như đã hao hết nguyên khí, cũng rất lặng lẽ rơi xuống phía dưới mặt đất.

Hứa Nguyên lại một lần nữa cảm nhận được thế giới này bức hại như thế nào đối với cường giả Ngưng hồn.

Hắn không nhìn thấy, hoàn toàn là không nhìn thấy.

Sắc trời nơi cực địa này hoàn toàn đen kịt không có một chút ánh sáng cộng với tuyết múa đầy trời. Là một gã cường giả ngưng hồn, mặc dù Hứa Nguyên vận chuyển Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết cũng không có cách nào nhìn xa tới mấy dặm về phía chân trời.

Nhớ lúc trước, thời điểm vẫn còn là Thuế Phàm cảnh, vạn vật hiện ra rõ ràng từng chút một!

Than nhẹ trong lòng một tiếng, vậy nhưng Hứa Nguyên lại có thể từ phương vị đại khái của ánh mắt mà đoán được công chúa quấn ngực ở bên cạnh đang nhìn cái gì.

Xi Phong.

Kể cả khi ngươi còn sống trâu bò đến mức nào, nhưng chết thì cũng chết rồi, treo ở trên trời lâu đến như vậy thì cũng nên rơi xuống.

Trong lúc còn đang suy nghĩ, Hứa Nguyên nhìn vào Lý Thanh Diễm, xác nhận lại: “Là địa điểm của Man Vương?”.

Lý Thanh Diễm thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía xa, gật gật đầu: “Đúng, bản cung phải đi qua đó một chuyến”.

Hứa Nguyên nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng: “Hiện tại nàng bị thương như thế có thể đi qua đó không?”

Sách cổ chép lại, Thánh Nhân thân chết mà không mục, dư uy tồn tại mãi không tan.

Vào thời điểm hắn còn là cường giả Thuế Phàm, sở dĩ tùy tiện để cho thi thể Man Vương lẳng lặng treo ở trên trời là vì lo lắng trước khi chết đối phương động tay động chân vào thân thể.

Vạn năm trước ở trong địa cung, Lạc Hi Nhiên và vài tên thánh nhân dùng sinh mệnh làm mồi nhử tính kế lẫn nhau, chuyện này vẫn còn rõ mồn một trước mắt Hứa Nguyên.

Đương nhiên, Man Vương mới vào Thánh Nhân thì không nhất định có được thủ đoạn của Lạc Hi Nhiên.

Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Dù sao thì sinh cơ cũng đã tuyệt, chờ đợi là được rồi, cần gì phải mạo hiểm?

Tuy rằng hiện tại thi thể của Man Vương từ trên trời rơi xuống, nhưng có rất nhiều chuyện không thể xác định được.

Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn về phương hướng đóng quân trong thành, hạ giọng nói: “Thanh Diễm, nếu như có thể thì tốt nhất nàng để cho cường giả trong quân tới xem trước”.

Nói được một nửa, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lý Thanh Diễm, Hứa Nguyên than nhẹ một tiếng rồi không nói tiếp nữa.

Dựa theo tuyệt đối lý trí thì để cho thuộc hạ đi trước dò mìn là lựa chọn logic nhất, nhưng bằng vào cái tính tình ‘Theo bản cung xung phong’ của nàng ở trên chiến trường, gần như là sẽ không đồng ý.

Tuy nhiên, đây đại khái cũng là một trong những nguyên nhân mà Lý Thanh Diễm có uy vọng cực cao trong quân đội.

Đường đường là thiên hoàng quý tộc lại làm tiên phong ở trên chiến trường, coi những người chân đất áo vải sinh mạng rẻ mạt như họ là bảo bối, tướng lĩnh như vậy thì ai lại không bán mạng hiệu lực?

Lý Thanh Diễm nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm đi, trong lòng bản cung rõ ràng”.

Đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe, nếu không cần thiết thì thật sự hắn không mạo hiểm dù chỉ là một chút nguy hiểm, lại đề nghị thêm một lần nữa: “Đúng rồi, vừa rồi nàng cũng nói, khả năng rất lớn là Võ Thành Hầu đã xuôi nam, hay là chờ lão nhân gia trở về rồi xử lý?”.

“Ngươi chắc chắn?”

“Hả?”

“Nếu chờ Mộ thúc trở về, có lẽ hết thảy đồ đạc trên người Man Vương sẽ bị hắn tịch thu”. Lý Thanh Diễm nhẹ nhàng lắc lư vòng eo động lòng người, chập chờn như hồ điệp.

Hứa Nguyên liếm liếm khóe môi, ánh mắt lộ vẻ cổ quái: “Không đến mức đó chứ, Võ Thành Hầu lão nhân gia đường đường là Quân Thần Đại Viêm vang danh thiên hạ, làm loại chuyện này cũng quá mất mặt”.

Lý Thanh Diễm suy nghĩ giây lát rồi nói: “Trường Thiên, ngươi có biết bài học đầu tiên mà Mộ thúc dạy ta khi còn bé là gì không?”.

Trong lòng Hứa Nguyên dâng lên một dự cảm không lành: “Cái gì?”.

Lý Thanh Diễm vuốt ve chiếc tu di giới ở đầu ngón tay, học theo giọng điệu lúc trước của Mộ Trấn Bắc: “Bản Hầu gia dựa vào bản lĩnh ‘mượn’ được đồ vật, dựa vào cái gì mà phải trả lại!”.

“...”. Hứa Nguyên.

Hỏng rồi...

“Thanh Diễm này, hai mươi rương Kình Khí Đan của ta...”

“Nhìn vẻ kẹt sỉ của ngươi kìa”

Lý Thanh Diễm nhìn qua vẻ mặt như táo bón của Hứa Nguyên, có chút buồn cười, vui vẻ hiện lên làm cho đôi mắt trong suốt tựa như bầu trời đầy sao: “Yên tâm đi, Mộ thúc là Mộ thúc, bản cung là bản cung”.

Nói xong, Lý Thanh Diễm nhảy lên tường viện cao lớn: “Trường Thiên, bây giờ tu vi của ngươi quá yếu, ở đây đứng chờ bản cung là được”.

Dứt lời, thân hình của nàng chợt lóe lên, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Nguyên.

Đình viện yên tĩnh, tuyết lặng lẽ rơi.

Hứa Nguyên đứng ngẩn người ở trong đình viện.

Bỗng nhiên, một bóng hình xinh đẹp cẩn thận từng li từng tí thò đầu ram nhìn chằm chằm vào nam tử mặc huyết y rách nát kia chốc lát, rồi bất chợt nhỏ giọng kêu lên: “Công tử... ngài khôi phục thân thể loài người rồi à?”.

Bình Luận (0)
Comment