“Hàiiii...”
Một tiếng thở dài.
Ngồi trên giường đá rộng lớn dị thường, Hứa Nguyên cụp mắt xuống sừng sờ nhìn vào bàn tay mình.
Nắm chặt. Buông ra. Rồi lại nắm chặt. Rồi lại buông ra.
Cảm giác mềm yếu không có chút sức lực nào tràn ngập toàn thân, rồi đột nhiên thở dài...
Sức mạnh của hắn, không còn nữa...
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi trải nghiệm sự cường đại của Thuế phàm cảnh, trở lại cái cảm giác yếu ớt của Ngưng hồn cảnh làm cho hắn vô cùng uể oải, mặt như đưa đám.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Bỗng nhiên, giọng nói sâu kín của Lý Thanh Diễm từ trong sương phòng truyền ra: “Nửa canh giờ rồi vẫn ngồi đấy thở dài. Có công phu này thì sớm củng cố cảnh giới”.
Hứa Nguyên chép miệng, vô ý thức ngoái đầu nhìn theo phương hướng giọng nói kia truyền đến, nhưng đập vào mắt chỉ là một màu đen kịt.
Vốn dĩ nghe nhìn rõ ràng, hiện giờ không vận chuyển công pháp thì ngay cả hình dáng của nàng cũng thấy không rõ.
“Àiiiiiiiiiiii.............”
Lại từ từ thở dài ra một hơi.
Sau khi đánh mất thân thể Thuế phàm, tụt lại Ngưng hồn khiến cho hắn vô cùng khát vọng lực lượng gần như không thể địch nổi đã từng có kia.
Từ tiết kiệm lên xa xỉ rất dễ, nhưng từ xa xỉ trở lại tiết kiệm rất khó khăn.
Ít nhất cũng phải để hắn về kinh, đánh một trận báo thù Hứa Trường Ca rồi mất đi cũng được...
“...”. Lý Thanh Diễm.
Không đến nửa canh giờ mà mấy trăm lần thở dài.
Cho dù là với tu dưỡng của Lý Thanh Diễm cũng không chống lại được oán niệm đậm đặc đến mức sắp tràn ra ngoài trên thân của gã chết trôi này.
Hít sâu một hơi, Lý Thanh Diễm chậm rãi đứng lên, rồi ngay lập tức đi ra khỏi căn phòng.
Giày hoa sen nhẹ nhàng, gần như không có tiếng động.
Mãi đến khi cửa gỗ vang lên âm thanh ‘kẽo kẹt’ một cái, Hứa Nguyên mới phát hiện nữ tử bên cạnh rời đi, lên tiếng theo bản năng: “Nàng đi đâu?”
“Hít thở không khí”
Lý Thanh Diễm đứng ở ngoài cửa ngoái đầu lại, hừ nhẹ một tiếng: “Nếu không đi ra ngoài, bản cung sẽ bị oán khí của người nào đó dìm chết”.
Hứa Nguyên nghe vậy, trong đôi mắt chớp lên ánh sáng màu đỏ nhạt, hoàn cảnh xung quanh hiện lên trong mắt, cũng chậm chạp đứng lên: “Ta đi cùng nàng”.
“Ngươi còn thở dài quấy rầy bản cung, đừng trách bản cung không khách khí”.
Trong ánh mắt hung dữ của nàng, Hứa Nguyên miễn cưỡng đưa tay sửa sang lại tâm tình mất mát.
Mà rất nhanh, hắn tìm được niềm vui trong đau khổ, phát hiện thân thể của mình cường đại hơn trước kia rất nhiều.
Lấy con mắt của cường giả Ngưng hồn.
Trữ lượng nguyên khí trong cơ thể nhiều hơn gần một nửa, hơn nữa căn cơ ngưng thực, nếu cái thế giới này tồn tại chỉ số, hiện tại thì ít nhất hắn mạnh gấp đôi so với lúc trước.
Hơn nữa, bây giờ thân thể bán dị quỷ vẫn có thể sử dụng được ý hồn linh thị.
Chỉ là thứ này tiêu hao cực lớn, bằng vào tu vi hiện giờ của hắn thì cũng không chống đỡ được bao lâu.
Nếu như hiện tại hắn chống lại quân trận tứ phẩm dung thân thì gần như không có khả năng thua bại, cũng có lực đánh một trận với Tu khí.
Sau khi suy tư, Hứa Nguyên mới miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Thanh Diễm, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi”.
Lý Thanh Diễm mím môi, nhìn vào gò má xương xương gầy gò của hắn, bất chợt nhẹ giọng an ủi: “Thực ra với thiên tư của Trường Thiên, tu tới Thuế phàm chỉ là vấn đề thời gian, có lẽ mất khoảng hai mươi năm”.
“Hai mươi năm?”
“Ừ. Chỉ cần hai mươi năm...”
“Àiiiiiiii.............”
Lý Thanh Diễm siết chặt tay, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Hứa Trường Thiên, ngươi còn dám thở dài, bản cung sẽ không khách khí”.
Hứa Nguyên nhìn vào nàng, đồng tử huyết sắc hiện lên một vẻ bi ai, giọng điệu trầm thấp: “Lúc trước ở địa cung, ta bị ép trở thành dị quỷ...”
Khóe mắt Lý Thanh Diễm giật giật, giơ tay cắt ngang: “Được rồi. Được rồi. Bản cung biết rồi”.
Hứa Nguyên nghe vậy nhếch miệng cười: “Vậy chúng ta ra ngoài đi, cũng ba ngày rồi, nàng cũng nên đi xử lý một chút quân vụ, lúc trước quân trận tử thương không ít tướng sĩ”.
Nói xong, Hứa Nguyên giơ tay lên muốn vỗ vào vai nàng.
Đôi mắt Lý Thanh Diễm lấp lánh như ánh sao lập tức nheo lại.
Đôi mắt của Hứa Nguyên thì lập tức lộ ra vẻ bi thương.
Lý Thanh Diễm thở hổn hển, hừ nhẹ một tiếng rồi rời ánh mắt đi chỗ khác.
“Bộp...”
Từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại khiến cho tâm lý Hứa Nguyên nhận được một chút an ủi, cũng là cho hắn nhớ tới một sự kiện, chợt nói: “Đúng rồi, Thanh Diễm, ta nhớ rõ trước đó nàng đã hứa hẹn với ta...”
“Chúng ta phải nhanh chóng đi xử lý quân vụ”
Lý Thanh Diễm lập tức cắt ngang, lướt qua bậc thềm ra khỏi trạch viện, cũng không thèm quay đầu lại mà bước đi rất nhanh.
Hứa Nguyên há miệng.
Hắn thật ngốc. Vậy mà tin lời ma quỷ của nữ nhân này.
Dưới chân vừa đạp, theo bản năng Hứa Nguyên muốn nhanh chóng bám theo phía sau để đùa giỡn tình cảm với nữ nhân kia.
Sau đó.
“Rầm”