Doanh trướng của chủ soái rất lớn, khí thế hùng hồn mênh mang, nhưng cũng không có bất cứ binh tốt nào canh gác.
Đối với Võ Thành Hầu, binh tốt thủ vệ đại khái chỉ là một loại bài trí, hay một loại biểu hiện cho mặt mũi bên ngoài.
Nếu không cần thiết, vậy thì hủy bỏ.
Vừa dứt lời, một giọng nói già nua bình thản truyền ra: “Vào đi”.
Tiễn Lương Tào lại một lần nữa sửa sang quan bào, đưa tay vén lên màn trướng, chậm rãi đi vào.
Bởi vì đang ở trạng thái bôn tẩu, bày biện trong doanh trướng chủ soái cũng rất đơn giản.
Cũng không có bài trí những sa bàn hay trận đồ rườm rà, chỉ có một tấm bản đồ hành quân đơn giản đặt trên chiếc bàn tròn ở chính giữa.
Nhìn kỹ, trên bản đồ vẽ vẽ phác phác một vài chi tiết cơ yếu của quân sự, đều là những vị trí ẩn thân của Man Tộc mà gần đây mới thăm dò ra được cùng với một số lượng đại khái.
Ngoài ra, trang trí duy nhất trong doanh trướng là chiếc bàn quỳ chân thấp được trạm trổ bàn long ở phía cuối.
Đây là đồ vật mà năm đó Thánh thượng ban cho Võ Thành Hầu, vẫn luôn được hắn sử dụng đến mấy chục năm, kể cả trên đường hành quân cũng mang theo.
Tiễn Lương Tào không dám ngước mắt nhìn lão giả mặc giáp trụ ngồi xếp bằng ở sau chiếc bàn kia, chỉ cụp mắt đi thẳng tới gần phía trước, một vái dài đến tận đất, không nói lời nhảm nhí nào, đơn giản rõ ràng: “Hầu gia, bốn ngày trước Vũ Nguyên điện hạ đã đi tới Thánh Thành của Man Tộc”.
“Thanh Diễm? Tới nơi sâu nhất?”
Một tiếng nỉ non thốt ra, Tiễn Lương Tào đang cụp mắt bỗng nhiên nghe được tiếng giấy vở đặt xuống bàn án xào xạc, giọng nói có một phần già nua của Võ Thành Hầu như mang theo phần suy nghĩ vang lên: “Việc này có thể có liên quan gì đến chuyện một tuần trước ở dưới lòng đất truyền lên nguyên khí rung động hay không?”.
Tiễn Lương Tào hơi chần chờ, rồi bày tỏ quan điểm: “Tiểu nhân cũng không biết, tuy nhiên cùng đến với điện hạ còn có Man Vương vừa nhập thánh”.
Lời còn chưa dứt, không khí trong doanh trướng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo xác xơ, đen hoa văn chập chờn khi mờ khi tỏ.
Thấy vậy, giọng điệu của Tiễn Lương Tào lập tức tăng nhanh vài phần, không dám quanh quanh co co: “... nhưng hắn ta đã bị điện hạ lấy quân trận ra chém, chỉ là thương thế của điện hạ tựa hồ cũng không nhẹ, hơn nữa ba doanh lính trong Thánh Thành Man Tộc đã không còn sức chiến đấu”.
Đèn hoa văn khôi phục như thường, Võ Thành Hầu cũng không trả lời ngay, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn án, âm thanh luẩn quẩn trong doanh trướng.
“Cộc... Cộc... Cộc...”
Mấy hơi thở sau, giọng nói của Võ Thành Hầu mang theo vẻ chần chờ: “Ý ngươi là, Thanh Diễm dùng quân trận vạn người có thể chém được thánh nhân?”
“Vâng”
Trong khoảng thời gian ngắn, trướng bồng chủ soái lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau.
“Không sai...”
Tựa như cuối cùng Võ Thành hầu đã tiêu hóa được tin tức này, hô hấp nơi cổ họng dường như mang theo ý cười như có như không, giọng nói sang sảng đầy lực lượng: “Không tồi. Không tồi! Con bé Thanh Diễm này rất không tồi! Man Vương vừa trừ, đám còn lại đều là gà đất chó sành”.
“Xem ra tướng sĩ của chúng ta có thể về nhà sớm hơn rồi”.
Nói xong, Võ Thành Hầu ngừng lại một chút, giọng điệu khoan thai hơn rất nhiều: “Nói cách khác, lần này ngươi đến đây là vì cầu viện?”.
Hắn giữ lại một nữa quân đội Bắc Phong ở lại Thánh Thành Man Tộc là bởi vì trong Thánh Thành Man Tộc cất giấu một lượng lớn đồ quân nhu, một khi mất đi, gần mười vạn quân Bắc Phong xâm nhập vào trong lòng địch sẽ lập tức rơi vào cảnh cạn kiệt lương thực”.
Mười vạn đại quân ở vùng đất tăm tối cách Đại Viêm tới vạn dặm mà cạn kiệt lương thực... Tiễn Lương Tào vội vàng đáp: “Đây chỉ là việc thứ nhất, ngoài ra còn có một chuyện cần Hầu gia định đoạt”.
“Ồ, nói đi”
“Điện hạ mang về một người Thuế phàm cảnh có thể ngạch kháng được Thánh nhân, Man Vương là bị điện hạ cùng với cường giả Thuế phàm kia hợp lực chém giết, hơn nữa...”
Nói đến đây, Tiễn Lương Tào bỗng nhiên nhận ra được mình không thể nói tiếp.
Việc riêng của điện hạ không phải là chuyện mà bọn họ có thể tùy ý nghị luận, càng không nói tới việc bàn bạc ở trước mặt Hầu gia, một người nhìn điện hạ lớn lên.
Thế nhưng, ngoài dự liệu, giọng nói của Võ Thành Hầu cũng không mang theo chút tức giận nào, mà lại nói tiếp đón lấy lời của hắn: “... hơn nữa, tên Thuế Phàm này còn có quan hệ không nhỏ với Thanh Diễm?”.
Trong lòng Tiễn Lương Tào thầm mắng bản thân nhiều lời, nhưng hiện tại thì cũng chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Vâng. Tên Thuế phàm kia dùng chung vật phẩm tư nhân với điện hạ”.
“Không cần sốt sắng”
Giọng điệu Võ Thành Hầu rất bình thản, như có điều suy nghĩ: “Với cái tính tình của Thanh Diễm, nếu đã đáp ứng hôn ước của Thánh Thượng và đứa con thứ ba của lão tặc kia thì không có khả năng bội ước”.
Nghe được lời nói ấy, ánh mắt Tiễn Lương Tào giương lên theo bản năng nhìn vào Võ Thành Hầu ở phía sau bàn án, chỉ thấy trên khuôn mặt của đối phương không có tức giận chút nào mà lại mang theo một phần nghi hoặc.
Nhìn thấy ánh mắt của Tiễn Lương Tào nhìn tới, Võ Thành Hầu thở nhẹ ra một hơi: “Ngọc Thư vừa nói như thế, khiến cha bản Hầu có chút tò mò đối với tên Thuế phàm kia”.
Nói xong, Võ Thành Hầu thoáng suy tư một chút rồi đứng dậy từ cái bồ đoàn ở phía sau chiếc án bàn long, rót nguyên khí vào giọng nói, loanh quanh luẩn quẩn: “Mộ Tử Thanh. Bản Hầu truyền lệnh. Đệ nhất Trấn Võ doanh, cùng với Huyền Cơ doanh lập tức chỉnh đốn, theo bản Hầu xuôi nam tới Thánh Thành”.
Thánh Thành Man Tộc, trong sương phòng không tiếng động.