Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 729 - Chương 729 - Không Đủ Tư Cách

Chương 729 - Không đủ tư cách
Chương 729 - Không đủ tư cách

Đêm nay không có tuyết.

Trên tuyết nguyên bát ngát mênh mông một màu đen kịt, lửa trại kéo dài liên miên không dứt điểm xuyết lên dải doanh trướng màu trắng giống như những vì sao rơi, nhiệt độ và ánh sáng tỏa ra từ đống lửa sưởi ấm hết thảy mọi thứ xung quanh.

Mảnh đất tối tăm này không có ngày đêm, nhưng vẫn cần phải đảm bảo việc nghỉ ngơi của sĩ tốt để duy trì chiến lực.

Lều trại chống tuyết được đặc chế rất kín kẽ, ngăn cách băng giá của vùng đất tối tăm này ở lại bên ngoài. Giữa quần thể doanh trại lớn như vậy lại là một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng binh tốt tuần tra đạp ‘loạt xoạt loạt xoạt’ lên băng tuyết cùng với một vài tiếng nói chuyện vụn vặt.

Bỗng nhiên, sự yên tĩnh dưới thiên không này bị phá vỡ bởi một luồng ánh sáng phá không mà đến.

Tiếng xé gió tạo thành âm thanh bùng nổ ở phía chân trời xa xa, tuy nhiên khi gần đến đại doanh trại Bắc Phong, tốc độ luồng ánh sáng này cũng dần dần chậm lại, cuối cùng cũng lặng lẽ đi tới trên không trung của doanh trại.

Người tới có độ tuổi tầm trung niên, trên người mặc một bộ quan phục vận lương màu tím, khí tức hùng hậu đến cực điểm không che giấu chút nào.

Đại tông sư.

Đại doanh Bắc Phong cũng phản ứng rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã có hai gã cường giả mang khí tức càng sâu không lường được đạp không bay lên ngăn ở trước mặt người vừa tới.

Một nam một nữ.

Nam nhân mặc cẩm bào hoa phục, mũi ứng, ánh mắt nhìn qua rất âm u.

Nữ tử có gương mặt bình thường, tuy vậy cung trang trên người để lộ ra vai thon đồng thời cũng không che giấu được đường cong chập chờn của bản thân.

Hai tên Nguyên sơ cảnh.

Nhưng mặc dù có tu vi Nguyên sơ, hiện tại đối mặt với vị khách này, nam nhân mũi ưng biểu hiện ra ngoài rất lễ nghi, chắp tay thi lễ: “Tiễn Lương Tào”.

Tiễn Lương Tào cười ha hả, cũng chắp tay thi lễ: “Lưu tiên sinh, Vương cô nương, ta có chuyện quan trọng muốn thông báo cho Hầu gia”.

Là một người có tu vi như lông phượng sừng lân trong quân, có lẽ mấy người cũng sẽ không có giao tình âm thầm, nhưng ngược bắc đã mấy tháng thì cũng ít nhất có thể biết được danh tính của đối phương.

Nữ tử ở bên kia liếc nhìn Tiễn Lương Tào một cái, thoáng chần chờ: “Thiếp thân nhớ rõ đồ quân nhu của tuần này đã được Tiễn đại nhân vận chuyển đến vào ba ngày trước, lần tiếp tế tới hẳn là còn vài ngày nữa. Không biết chuyện gì lại có thể để cho Tiễn đại nhân tự mình đến đây?”

Bởi vì chủ lực của Thánh Thành Man Tộc đã dốc hết ra ngoài, trống rỗng đến cực điểm, lúc bị công hãm thì đại đa số vật tư trong Thánh Thành còn chưa kịp tiêu hủy.

Loại trừ huyết nhục dự trữ vô cùng táng tận lương tâm của Man Tộc, ở trong đó còn có các loại lương thảo được chất đống như núi để dự trữ qua mùa đông.

Điều này cũng tạo thành cơ sở để cho Võ Thành hầu có thể tiếp tục xua quân ngược bắc diệt cỏ tận gốc, mà Thánh Thành của Man Tộc cũng trở thành một trạm trung chuyển lương thảo, một lượng lớn đồ quân nhu được cất giữ ở đó.

Chủ lực mang trang bị nhẹ bôn tẩu ngàn dặm, lương thảo thì do quan chức vận lương cao thủ thông qua tu di giới liên tục áp giải tới tiền tuyến.

Tiễn Lương Tào nhìn lại về phía nam, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Sự việc liên quan đến điện hạ, không thể không tới”.

“Điện hạ?”

Hai gã nguyên sơ liếc mắt nhìn nhau, từ trong đôi mắt đều hiện lên vẻ nghi hoặc.

Hiện tại, có rất nhiều người có thể xưng là điện hạ. Nhưng trong ngôn ngữ ở địa phương này thì chỉ có một mình công chúa Vũ Nguyên.

Nhưng vấn đề là lúc này thì công chúa Vũ Nguyên với đám chủ lực Man Tộc ở cảnh nội Đại Viêm cơ mà?

Ánh mắt hai người nhìn về phía Tiễn Lương Tào mặc quan bào màu tím, chờ hắn nói tiếp.

Thế nhưng Tiễn Lương Tào không có chút ý tứ nào cho việc mở miệng giải thích, chỉ mỉm cười nhìn về bọn họ.

Trong giây lát, nam nhân mũi ưng cũng đại khái hiểu được ý muốn của đối phương.

Cường giả Nguyên sơ có thể xem như đã thành công đi vào tầng lớp quý tộc chân chính của hoàng triều Đại Viêm, nhưng có rất nhiều thứ không đơn giản là chỉ nhìn vào tu vi.

Tu vi tượng trưng cho thân phận. Nhưng có một số thân phận thì tu vi cũng không có cách nào với tới.

Bọn họ, không đủ tư cách.

“Phù...”

Thở ra một hơi sương trắng, từ sâu trong đôi mắt của nam nhân mũi ưng toát ra một tia thở dài, sau đó chợt nghiêng người thi lễ: “Đã như vậy thì xin mời Tiễn Lương Tào vào đi, hẳn là lúc này Hầu gia đang ở trong thư phòng đọc sách”.

Dứt lời, ba người không nói thêm gì nữa, kết bạn mà bay về phía trung tâm đại doanh.

Tuy vậy khi nam nhân mũi ưng và nữ tử cung trang đi tới trước doanh trướng chủ soái cũng không có ý định cùng đi vào.

Hiện giờ quân binh thời chiến, đương chức của bọn họ là hai cường giả tùy quân, cần phải tuần tra không gián đoạn ở bốn phía của đại doanh để phòng ngữ những man nhân kia tập kích.

Mặc dù lúc này Man Tộc đã không còn làm được trò trống gì, nhưng trong quân không có việc nào là việc nhỏ.

Năm đó điện hạ Vũ Nguyên đã từng lấy mấy ngàn tinh nhuệ Ngưng hồn cảnh tập kích mấy vạn binh lực của bộ lạc Man Tộc, khiến cho Cửu Long Sơn vốn đang tan tác lại đại thắng.

Một lần lỡ đãng mà bị tập kích, có lẽ sẽ khiến cho cả quân doanh hỗn loạn mù quáng rối tinh rối mù, từ đó hình thành tan tác sụp đổ cả một hệ thống.

Đứng ở ngoài doanh trướng của chủ soái, Tiễn Lương Tào nhìn hai gã Nguyên sơ biến mất ở trong tầm mắt mới chậm rãi thu hồi ánh nhìn, sửa sang lại quan bào, trịnh trọng khom người thi lễ: “Tiền Ngọc Thư, có chuyện quan trọng cầu kiến Hầu gia”.

Bình Luận (0)
Comment