Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 755 - Chương 1072

Chương 1072 Chương 1072: Nghe Lời Hơi cân nhắc dùng từ một chút, Hứa Nguyên uyển chuyển nói: "Là bá vương, làm việc có bộ nguyên tắc của chính mình, người sống chớ lại gần, đối xử với mọi người đạm mạc vô tình, ân, ngoại trừ đối với người nhà chúng ta." Nghe thấy câu trả lời này, khóe môi đơn bạc của Hứa Trường Ca hơi ngoắc ngoắc: "Kỳ thật, thời điểm lúc ban đầu tính tình vi huynh cũng không như thế này." Hứa Nguyên. Ngươi có thể kéo ta xuống sao, lão tử nhìn ngươi lớn lên, còn có thể không biết ngươi sao? Trong lòng oán thâm, nhưng mặt ngoài Hứa Nguyên chỉ ngượng ngùng cười cười:

"Cho nên, đại ca ngươi muốn nói cái gì?" Hứa Trường Ca nhẹ nhàng cười một tiếng, ngữ khí nhu hòa:

"Người thiếu niên lòng mang nhiệt huyết, vi huynh lúc ban đầu tiếp xúc sự tình trong phủ cũng không tốt hơn bao nhiêu so với ngươi bây giờ."

Nghe nói như thế, trong nháy mắt Hứa Nguyên liền hiểu Hứa Trường Ca tới tìm hắn là vì lý do gì, ánh mắt nhìn về phía đối phương có nhiều thêm vài tia cổ quái.

Vừa rồi thư phòng chưa đóng cửa, gia hỏa này hơn phân nửa là đã nghe được đối thoại giữa hắn và lão cha, sợ tâm tính hắn khó chịu mới cố ý chạy tới. Nhưng mà Hứa Trường Ca này từ nhỏ đến lớn là một Bức Vương sao lại biến thành ca ca lắng nghe lòng người rồi? Hứa Nguyên có cảm giác chính mình có chút không kềm được.

Mà nhìn thấy ánh mắt này của Hứa Nguyên, Hứa Trường Ca cũng ý thức được tâm tư của mình bị hắn khám phá được, khuôn mặt phong thần tuấn lãng bộc lộ một tia cứng ngắc, cưỡng ép duy trì tiếng nói nhu chậm, không nhanh không chậm nói tiếp:

"Ban đầu phụ thân để vi huynh đi theo Hoa Hồng, lão gia tử kia tiếp xúc với rất nhiều người và sự tình trong Thiên An thương hội, từ cơ sở đến cao tâng đều có. Trong đó có một vài người đáng chết vì tư lợi mà bán Thiên An thương hội, nhưng cũng có rất nhiều người đáng thương bởi vì những nhân tố như thiên tai nhân họa các loại không thể khống chế mới phá hỏng quy củ."

"Cái trước, vi huynh hạ lệnh giết, nhưng cái sau, lúc ấy vi huynh không hạ được nhãn tâm này."

Hứa Nguyên nghe vậy cổ quái trong mắt dần dần chuyển hóa thành kinh ngạc. Trong đôi mắt sắc bén của Hứa Trường Ca bộc lộ một vòng hồi ức, nhẹ giọng nói: "Bởi vì hạn hán hồng thủy dẫn đến dược liệu mất mùa khiến đan dược của một khu vực cung cấp không đủ, bởi vì nạn trộm cướp yêu họa mà dẫn đến một lượng lớn hàng hóa bị cướp mất, cũng có nguyên nhân nội loạn trong nhà mà không cách nào giao hàng đúng hạn với bạn thương..."

Nói đến đây, Hứa Trường Ca bỗng nhiên chuyển mắt nhìn về phía Hứa Nguyên, nói khẽ: "Dựa theo quy củ mà phụ thân bọn hắn đã quy định, những người này lẽ ra phải bị xử tử, gia quyến tài sản nên sung quỹ để đền bù tổn thất, nhưng Trường Thiên ngươi cảm thấy những người gặp họa ngoài ý muốn này nên giết hay là nên cho bọn hắn một cơ hội?"

Trong đôi mắt Hứa Nguyên bộc lộ một vòng suy tư, sau một lúc lâu chậm rãi phun ra hai chữ:

"Nên giết."

Hứa Trường Ca nghe vậy ánh mắt hơi có vẻ ngoài ý muốn.

Hứa Nguyên buông thõng đôi mắt thấp giọng nói:

"Vị trí hắn đứng, lợi ích hắn nhận, làm việc phải gánh trách nhiệm, thiên kinh địa nghĩa." Hứa Trường Ca thở phào ra một hơi, khóe môi mang theo ý cười:

"Cho nên, ngươi sẽ trực tiếp dựa theo quy củ mà giết bọn hắn?"

"Không."

Hứa Nguyên lắc đầu, thấp giọng nói: "Đây chỉ là phân tích trên lý luận, nếu như thật sự nhìn thấy những người kia, chỉ cần điều tra rõ chuyện như vậy thật ra cũng không phải do bản ý của hắn, lại không có sơ sẩy, ta đại khái cũng sẽ chỉ trừng trị một chút. Dù sao, chuyện ngoài ý muốn không phải ai cũng có thể tính toán trước được."

Hứa Trường Ca đưa tay vuốt vuốt mi tâm:

"Trường Thiên ngươi nói không sai, lúc trước vi huynh cũng nghĩ như vậy, cũng quả thật đã làm như vậy. Là lão thần trung tâm cần cù chăm chỉ cống hiến sức lực mấy chục năm cho tướng phủ ta không nên chết đi như vậy, gia quyến hắn cũng không nên lưu lạc đến bực này." "Dù sao, đối với tướng phủ ta mà nói, loại tổn thất này kỳ thật chỉ tính là chín trâu mất một sợi lông."

Nói đến đây, Hứa Trường Ca để tay xuống, trong đôi mắt dài nhỏ bộc lộ một vòng bất đắc dĩ:

"Nhưng loại chuyện này nếu nhìn thấy nhiều, tâm tình nhiệt tình cũng sẽ lạnh xuống, dựa vào đâu mà phải hao tổn lợi ích của chính mình để đền bù cho sai lâm của người khác? Hơn nữa chắc chắn sẽ có người xem sự thương hại của ngươi là chuyện đương nhiên, xem như kiểu mẫu cho chính mình kiếm cớ."

"Thời điểm lúc ban đầu, ta bởi vì mềm lòng mà bỏ qua cho hơn mười người, nhưng về sau vi huynh liền phát hiện, quy củ chính là quy củ, một khi mở ra một ngoại lệ, rất nhiều người sẽ lợi dụng điểm này để kiếm lời. Thương đội bị cướp nếu như không bị trừng trị, sau hôm đó thương đội sẽ dễ dàng bị "người một nhà" chặn lại, dược liệu mất mùa không bị trừng trị, sau hôm đó sẽ có người ngụy trang mất mùa mà giảm bớt cống phẩm. Mà bắt đầu từ lúc đó, vi huynh liền phát hiện, đối với chúng ta mà nói lãnh huyết là cần thiết."

Hứa Nguyên tinh tế nghe xong, trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng trả lời:

"Ca, ta đại khái rõ ràng."

Hứa Trường Ca nhẹ nhàng lắc đầu, ung dung nói:

"Những điều ta vừa nói chỉ là một chút mặt trái của tiểu thương, vẫn còn chưa đến phương diện trên hòang triều. Từ sơn phỉ cướp đường đến khi biến thành nhân họa, lại đến âm mưu gây họa tới một phủ, thậm chí gây họa tới một châu sinh linh đồ thán, ở trong đó có sự tình dựa vào thế lực của tướng phủ có thể tiến hành ngăn cản, nhưng cũng có sự tình ngươi chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào ép tổn thất xuống đến mức thấp nhất." "Trường Thiên, mặc dù hơn một năm nay ngươi đã tiếp xúc đồng thời xử lý một ít chuyện trong phủ, nhưng sự tình mà ngươi nhìn thấy qua chung quy vẫn là quá ít. Chờ ngươi nhìn thấy đủ nhiều, đến lúc đó cũng sẽ chậm rãi quen thuộc, sẽ hiểu ra hết thảy đều có cái giá của nó." "Giống như phụ thân lúc trước, Trường An và vi huynh hiện tại vậy."
Bình Luận (0)
Comment