Chương 1074
Chương 1074: Khinh Thường
[ Hứa Trường Thiên, hiện tại ngươi có
phải đang cười ta hay không? ]
Hứa Nguyên.
Nụ cười trên mặt hơi cứng đờ, Hứa Nguyên vô thức nhìn lướt qua bốn phía, lập tức ý thức được cử động của chính mình có chút ngu xuẩn, tiếp tục nhìn xuống.
[ ngươi cũng không cần kinh ngạc, bản cô nương biết ngươi đi Bắc cảnh tạm thời không nhìn thấy những thư tín này, sau khi hồi kinh đại khái suất dùng một lần duy nhất để xem hết, mà lấy tính tình của ngươi, hơn phân nửa là sẽ theo trình tự liền kê mà xem hết, hừ hừ, bản cô nương thông minh không a? ] [ nhưng mà nói thật, ta cũng không muốn mỗi ngày ngâm mình ở trong đám nữ nhân trong gánh hát, nhưng người nào để cho lão gia tử của ta thu xếp hôn sự cho ta chứ? ]
[ mới vừa đến bên này, cái gì mà thuộc cấp trẻ tuổi, cái gì mà con trai trưởng Tôn gia đều an bài cho bản cô nương, đến đây đã hơn nửa tháng, ngoại trừ tài tuấn gặp gỡ các loại, lão bất tử này căn bản không cho ta đụng đến binh quyền, ta cũng chỉ có thể vội vã cho hắn chút kinh hỉ, xem ai hao tổn hơn ai. ]
Ngón trỏ và ngón cái của Hứa Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài giấy tuyên hơi có vẻ thô ráp, trong mắt hiện lên một vòng ý cười.
Nữ nhân này đi gánh hát thì đi gánh hát, còn hết lần này tới lần khác tìm cái cớ cho mình. Nhưng lão gia tử Trấn Tây Hầu kia hẳn là bị Lý Quân Vũ làm cho tức giận không nhẹ.
Một nữ nhi duy nhất mà cả ngày ngâm trong đám nữ nhân, chuyện này nếu như vẫn tiếp tục, rõ ràng là tiết tấu muốn để cho lão Lý gia tuyệt hậu đây mà.
Tiếp tục xem xuống dưới, thế mà phần còn lại cũng chỉ là Lý Quân Vũ chia sẻ với hắn một chút chuyện lý thú ở gánh hát. Mở ra phong thứ ba.
[ Lão bất tử kia rốt cục nhịn không được nữa, tự mình xách bản cô nương từ Mạc Hoàng Đình về Trấn Tây Phủ, nhưng lão đầu tử này vẫn không hé miệng, có điều cũng không có gì quan trọng, không đi được gánh hát, nhưng trong Trấn Tây phủ vẫn có không ít thị nữ đẹp mắt, điều đi chỗ khác cũng không quan trọng, bản cô nương ngược lại muốn xem xem, lão bất tử này có dám an bài nam hầu cho ta hay không ] Hứa Nguyên nhìn cái chữ viết như rắn bò này, khóe mắt không tự chủ nhảy lên. Hắn đột nhiên cảm giác tên tuổi đứng đầu tứ thiếu kinh thành của chính mình có chút quá khen. Hắn nguyện xưng Lý Quân Vũ là người mạnh nhất a. Năm đó hắn dù có hoàn khố như thế nào đi nữa cũng không dám hoàn khố đến trên đầu lão cha nhà mình. Phong thứ tư, chữ viết vốn dĩ cố gắng tỉnh tế đã bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, những vẫn có thể nhìn ra mừng rỡ của Lý Quân Vũ lúc viết phong thư này.
[ Trường Thiên, lão gia tử nhà ta rốt cục cũng nhả ra rồi, hắc hắc, hắn cho ta một khúc tỉnh nhuệ, nói chờ khi tu vi của ta đột phá Dung Thân sẽ lại cho ta thêm một khúc! ]
Phong thứ năm.
[ Trường Thiên, một tháng không viết thư cho ngươi, những ngày này thật là mệt chết ta rồi, mỗi ngày ban ngày đi theo lão gia tử tu hành công pháp quân trận, ban đêm còn phải nghiên cứu các loại binh pháp, có điều ngày mai bản cô nương muốn thử vận chuyển quân trận cùng quân tốt phía dưới. ]
[ phụ thân ta nói tướng lĩnh làm trận nhãn quân trận sẽ tiếp nhận gánh vác to lớn, tốt nhất để cho ta bắt đầu nếm thử từ trăm người, vượt qua cực hạn chịu đựng của thân thể, nhẹ thì thụ thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma mà bỏ mình ]
[ ân, đêm nay có chút khẩn trương không ngủ được, viết cho ngươi một phong thư đi. ]
[]
[]
Phong thứ sáu.
[ thì ra là sợ bóng sợ gió một trận, may mà lão đầu tử này nói chuyện dọa người như vậy, nhưng không nghĩ tới thế mà lại đơn giản như vậy. ]
[ đừng nói là gánh chịu quân trận gia trì trăm người, xem như quân trận năm trăm người, bản cô nương một chút phụ tải cũng không cảm nhận được, ngươi không thấy biểu tình của lão gia tử nhà †a đâu a, vừa cao hứng vừa uể oải, hơn phân nửa là bởi vì kế hoạch muốn cho ta lấy chồng phải ngâm nước nóng rồi. ]
[ Nhưng mà Trường Thiên, cảm giác bị quân trận gia trì thật sự thần kỳ, vẻn vẹn mang theo quân trận gia trì năm trăm người mà ta đã cảm giác có thể địch nổi Tông Sư rồi, lần sau gặp mặt ngươi nói chuyện phải chú ý một chút a, cẩn thận †a đánh ngươi, hừ hừ ]
Hứa Nguyên trầm mặc trong chớp mắt, khóe môi câu lên một vòng khinh thường:
"Ta đánh không lại Nhiễm Thanh Mặc các nàng, lại còn đánh không lại Lý Quân Vũ ngươi?"
Tiếp tục nhìn xuống dưới.
[ đúng rồi, hôm nay ta còn thử ngưng tụ quân trận ngàn người, không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn là thành công, bản cô nương quả nhiên là một thiên tài, hơn nữa ta có cảm giác như vậy vẫn chưa phải cực hạn của ta, nhưng đáng tiếc lão gia tử nhà ta chết sống cũng không đồng ý tiếp tục mở rộng nhân số quân trận. ]
[ nghe nói nữ nhân Lý Thanh Diễm kia lần thứ nhất ngưng trận ở Vũ Thành Hầu bên kia bất quá cũng chỉ là quân trận tám trăm người, nếu như không phải lão gia tử nhà ta ngăn cản, bản cô nương có thể làm được gấp đôi nàng. ]
[ Trường Thiên, bản cô nương đã nói qua, Lý Quân Vũ ta không thể chênh lệch so với Lý Thanh Diễm nàng ]
Nhìn thấy đoạn này, Hứa Nguyên nhịn không được mà cười ra tiếng.
Thời điểm công chúa quấn ngực người ta lần đầu tiên có thể ngưng trận mới chỉ mười hai tuổi, Lý Quân Vũ ngươi năm nay bao nhiêu tuổi chính mình còn không đếm a?
Thầm nghĩ, Hứa Nguyên khe khế lắc đầu. Hơn nữa, huynh đệ ngực tốt ngươi sao cứ muốn so với công chúa quấn ngực kia làm gì cơ chứ?