Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 77 - Chương 77 - Ý Hồn!

Chương 77 - Ý hồn!
Chương 77 - Ý hồn!

Chương 77: Ý hồn!

Ảnh nhi đứng ở bên giường, trên người vẫn mặc trang phục màu đen bó sát thân thể, đôi mắt đang nhìn về phía Tô Cẩn Huyên bên cạnh Hứa Nguyên, trầm mặc một lát, sau đó thanh âm đạm mạc mà khàn khàn phát ra:

“Tam công tử, nàng ta không có tu vi”

Hứa Nguyên hít sâu một hơi, chuẩn bị nhân cơ hội này mà giáo huấn Ảnh nhi một trận, nhưng lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng:

“Là ý hồn.”

Đột nhiên một giọng nam âm u vang lên bên cạnh Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên ngoảnh mặt lại nhìn, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một khuôn mặt nam tử hết sức lạnh lùng đứng sát bên cạnh hắn. Nam tử này đang nhắm mắt như đang tập trung cảm giác cái gì đó.

Hứa Nguyên nhíu mày trong vô thức. Trong trí nhớ của hắn, hình ảnh của người này xuất hiện trong phòng cùng lúc với Ảnh nhi. Nhưng Hứa Nguyên lại hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của đối phương, cho đến khí hắn lên tiếng.

Giống như việc đối phương xuất hiện tại nơi này là điều hiển nhiên, ép buộc nhận thức của người khác phải nhận định như vậy.

Ánh mắt của Hứa Nguyên toát ra vẻ nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào nam tử này.

Ti Tử Ngư chậm rãi mở đôi mắt ra, thi lễ với Hứa Nguyên, nói:

“Ti Tử Ngư bái kiến Tam công tử”

“Ừm” – Hứa Nguyên gật đầu.

Ti Tử Ngư liếc mắt nhìn về Ảnh nhi ở phía trước, nói:

“Quả thật là Tam công tử bị tập kích, nơi này vẫn còn lưu lại một chút ít vết tích của ý hồn”

Ảnh nhi nghe thấy vậy, đôi mắt chớp chớp một lát, rồi chần chừ nói ra:

“Ta đã kiểm tra nữ nhân này, nàng cũng không phải là người tu luyện hồn đạo”

Ti Tử Ngư gật đầu:

“Đúng vậy, cô gái này chỉ là một phàm nhân mà thôi”

Hai người nói chuyện, làm cho lông mày Hứa Nguyên dần dần nhíu lại.

Phàm nhân?

Nếu không phải hắn có Tiên Thiên Hồn Thể, e rằng giờ phút này đã bị Tô Cẩn Huyên tẩy não rồi trở thành con rối của nàng ta.

Như vậy mà cũng có thể gọi là phàm nhân?

Nói xong, cả sương phòng rơi vào trong yên tĩnh.

“Cốc..Cốc..Cốc…”

Trong sự tĩnh lặng, âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng vang vọng, rồi giọng nói của Chu Sâm từ từ phát ra:

“Ài, ý hồn cùng với nguyên khí đều không có, đó chỉ là thể chất trời sinh mà thôi, cái này đâu có gì mà khó đoán?”

Vừa nói xong, cửa sương phòng bị hắn đẩy ra.

Chu Sâm đứng ở ngoài cửa, trong tay còn mang theo một người phụ nữ đang bất tỉnh.

Hắn đi vào phòng, tùy tiện ném người trong tay xuống đất.

Hứa Nguyên đảo mắt nhìn sang, nhận ra người kia là tú bà Nguyệt Nương của Túy Tiên lâu.

Chu Sâm để ý tới ánh mắt của Hứa Nguyên, hắn cười ha hả rồi hành lễ với Hứa Nguyên, sau đó nói:

“Tam công tử, Chu mỗ nghĩ rằng nhất định ngài sẽ để ta đi bắt nữ nhân này, cho nên làm sớm một chút. Vì vậy bây giờ mới đến đây, mong ngài thứ lỗi cho sự chậm trễ này”

Hứa Nguyên nghe xong, trong đầu suy nghĩ, nhận ra Chu Sâm đã có sự chuẩn bị để đối phó với Tần tiên sinh, hắn xoa xoa cằm nói:

“Ngươi thực có lòng”

“Là do Tam công tử anh minh”

Hứa Nguyên: “…”

Ho nhẹ một tiếng, sau đó Hứa Nguyên trầm giọng xuống nói:

“Khục..Khục… Thôi được rồi, Chu tiên sinh vừa nhắc đến thể chất thiên phú là nghĩa làm sao?”

Chu Sâm trầm ngâm suy nghĩ, rồi nghiêm mặt nói:

“Tam công tử, ngài còn nhớ chuyện ngài và Nhiễm Thanh Mặc cùng giết chết con Lục chuyển “Thất Sinh Mãng” kia chứ?”

Mí mắt Hứa Nguyên giật giật một cái: “Ừm… Còn nhớ kỹ”

“Bảy lần lột xác rồi chuyển sinh chính là thể chất thiên phú của Thất Sinh Mãng”

Chu Sâm dừng lại một chút, nhìn thoáng qua nữ tử đang hôn mê ở trên giường, nhỏ giọng nói:

“Thể chất thiên phú đặt ở trên con người cũng có cùng đạo lý như vậy, nó không liên quan đến tu vi. Giống như tiên thiên đạo thể của ngài, kể cả lúc chưa có phẩm giai thì ý hồn cũng có thể rời thể mà phóng xuất.”

“Thì ra là thế”

Trong lòng Hứa Nguyên có chút sáng tỏ, nhưng lại xen lẫn một chút phức tạp.

Trong tin tức mà hắn biết, Tô Cẩn Huyên là một thanh quan nhân phi thường xinh đẹp, nhưng cùng với đó là không có chút tu vi.

(Thanh quan nhân: 清倌人, chỉ người kĩ nữ chưa phục vụ khách thời xưa.)

Mà trong hiện thực, Tô Cẩn Huyên là một thanh quan nhân có thể chất đặc thù, vẫn là không có chút tu vi.

Tuy rằng không vi phạm với nguyên tác kịch bản, nhưng nguyên tác kịch bản cũng không có nhắc tới.

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn sang Tô Cẩn Huyên đang hôn mê, im lặng một lát. Sau đó đó nhẹ giọng hỏi:

“Vậy các ngươi có biết thể chất thiên phú nào mà có thể khống chế thân thể người khác hay không?”

Chu Sâm nhẹ giọng trả lời:

“Ta biết. Có vài loại”

Trong lòng Hứa Nguyên cân nhắc một chút, sau đó chậm rãi nói thêm:

“Phương pháp này thông qua một loại hạt giống siêu nhỏ bám vào bề mặt của ý hồn, sau đó khống chế thân thể người ta. Hơn nữa, một khi để những hạt giống này đi vào trong ý hồn, thì kết quả chính là sẽ bị tẩy não”

Chu Sâm trầm mặc suy nghĩ giây lát, liếc mắt nhìn Tô Cẩn Huyên sau đó nói nhỏ:

“Tam công tử, có phải trong lúc vô thức mà nàng có thể ảnh hưởng đến tâm tinh của ngài hay không?”

“Ừm”

“…”

Vừa nói xong, Chu Sâm quay đầu nhìn Ti Tử Ngư, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng cổ quái. Còn Ảnh nhi vẫn đứng im tại chỗ, cúi đầu không nói một lời nào.

Bình Luận (0)
Comment