Chương 1089
Chương 1089: Thỉnh Giảng "Kèn kẹt —— " Cửa phòng mở ra, trong chớp mắt đối mặt với thanh niên ngoài cửa, Lý Quân Khánh đưa tay vỗ vỗ bả vai của đối phương, một bên nghiêng người đi qua, một bên nhẹ giọng cười nói: "Vương công tử, hoàng huynh nhà ta ở trong phòng chờ ngươi, bản vương sẽ không quấy rầy hai vị các ngươi." "Ừm" Hứa Nguyên ngoài miệng ứng thanh, nhưng mà nhãn thần hơi có vẻ cổ quái liếc bóng lưng đối phương rời đi một chút. Trong chớp mắt hắn mở cửa, linh thị nhận thấy thần sắc bên trong đôi mắt rủ xuống của Lý Quân Khánh âm trầm có chút doạ người.
Nhưng một vòng âm trầm này phảng phất giống như là ảo giác, thời điểm hắn ngước mắt, ánh mắt thấy đã khôi phục bộ dáng cười nhẹ nhàng ngày thường kia.
Nhưng Hứa Nguyên đương nhiên sẽ không cảm thấy chính mình cảm ứng sai, thi lễ một cái về phía phương hướng Lý Quân Khánh rời đi, lập tức liền nhìn bên trong phòng nhỏ.
Mới vừa rồi hai huynh đệ Hoàng tộc này hẳn là đã nói một vài chuyện.
Có điều hắn cũng không phải rất để ý những chuyện này, hiện tại xâu người này đã đi, hắn cũng không cần phải lo lắng vấn đề để lộ nữa.
Đóng cửa, vào phòng, hành lễ ân cần thăm hỏi, sau đó Hứa Nguyên liền gặp được Thái tử đương triều Lý Ngọc Thành. Sau một phen hàn huyên ân cần thăm hỏi, Hứa Nguyên cúi người ngồi quỳ chân đối diện khay trà, bắt đầu thăm dò định nói chuyện phiếm.
Lý Ngọc Thành cũng không đi thẳng vào vấn đề, chủ đề cũng chỉ là một chút chuyện phế liệu không đau không ngứa, nhưng thoáng có chút vượt quá dự liệu của Hứa Nguyên chính là vị Thái tử Đại Viêm này cho người ta cảm giác quá mức ôn nhu.
Đúng thế.
Ôn nhu.
Nếu như nói vị huynh trưởng trong nhà hắn là một bá tổng mặt lạnh, vị bào huynh của Lý Thanh Diễm và Lý Quân Khánh cho người ta cảm giác giống như là một cái điều hoà không khí trong đó. Mỗi một đề tài hắn bốc lên, mỗi một câu nói nói tới đã có thể không phải thân phận, nhưng lại có thể khiến cho Hứa Nguyên cảm giác được đối phương rất coi trọng đối với hắn.
Như mộc xuân phong.
Nhưng so với Lý Quân Khánh và Lý Thanh Diễm, tuổi tác của Lý Ngọc Thành này quả thật có chút lớn.
Mặc dù có tu vi cao thâm, cũng vẫn như cũ bởi vì tuế nguyệt trôi qua mà trở thành bộ dáng nam nhân trung niên.
Thì ra trên đời này thật sự có người có thể làm Thái tử sáu mươi năm.
Nhưng nếu như đối phương cuối cùng thật sự có thể ngồi lên ngôi cửu ngũ kia, dựa vào khí chất này, hẳn sẽ trở thành một vị nhân quân.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Hứa Nguyên dựa vào ấn tượng đầu tiên, hơn nữa nhìn thế cục trên triều đình Đại Viêm bây giờ đại khái là muốn phục khắc kinh điển, Thái tử lúc ban đầu mãi mãi không phải người đăng cơ.
Một phen uống trà đàm tiếu, Hứa Nguyên uống cạn chén trà thơm đối phương châm cho hắn, chợt chủ đề được dẫn tới trên chính đề đêm nay:
"Điện hạ, tối nay ngài cố ý gọi ta đến đây hẳn không phải để nói những chuyện này đâu?"
Ánh mắt nhu hòa của Lý Ngọc Thành ngược lại không có chút nào kinh ngạc, nhẹ giọng cười nói:
"Cùng với Vương công tử mới quen đã thân, trò chuyện với nhau ngược lại suýt chút nữa quên mất chính sự. Cô, cố ý đến đây thật ra là muốn hỏi Vương công tử một vấn đề."
Hứa Nguyên nghe vậy nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu:
"Điện hạ xin hỏi." "Đây là một vấn đề mà năm đó phụ hoàng từng hỏi qua Hứa công."
Trong lòng Hứa Nguyên hơi nhảy một cái.
Đối phương vậy mà trong lời nói âm thầm so hắn với Hứa công.
Hoắc, nếu như không phải Hứa công chính là cha hắn, chỉ sợ hắn thật sự sẽ có chút cảm động.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thần sắc Hứa Nguyên ngược lại hơi nghiêm một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
"Vương công tử, ngươi cho rằng bây giờ thiên hạ Đại Viêm chúng ta như thế nào?"
Hứa Nguyên nghe vậy trên mặt lộ ra một tia khó xử, nếu như là thân phận thật của hắn, vấn đề này có thể tùy tiện đáp, nhưng bây giờ thì cần phải châm chước, sau nửa ngày, hắn nói khẽ:
"Miễn cưỡng có thể tính là thái bình thịnh thế.”
Lý Ngọc Thành nhẹ nhàng cười một tiếng, hơi gật đầu:
"Xem ra Vương công tử đối với chuyện này cũng có kiến giải riêng, chỉ là không tiện nói thẳng, nhưng ngươi có muốn biết năm đó Hứa công đã trả lời như thế nào không?"
Trong mắt Hứa Nguyên lóe lên một vòng hiếu kì, hắn ngược lại thật sự muốn nghe xem lão cha kia trả lời thế nào:
"Điện hạ thỉnh giảng?"
Lý Ngọc Thành nhẹ nhàng gõ gõ bàn, ngữ khí khoan thai:
"Lời nói năm đó của Hứa công là, Đại Viêm ta tuy là thịnh thế, nhưng không thái bình."
Nghe nói như thế, đáy lòng Hứa Nguyên không khỏi dâng lên một vòng ý cười.
Lời vừa nói ra, lời này có phải là lời của lão cha hắn năm đó đã nói hay không đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần lúc này Thái tử lại nói thêm một câu: "Quân có nguyện ý cùng cô hay không?”, cho dù người nghe không cúi đầu đáp ứng, đáy lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ nổi lên một chút tâm động.
Nhưng rất đáng tiếc, chiêu này lại dùng với đối tượng là Hứa Nguyên hắn.
Nhưng mà có sao nói vậy, thủ đoạn mời chào người của vị Thái tử này xác thực so với Lý Quân Khánh kia cao minh hơn rất nhiều.
Tên Lý Quân Khánh bên kia đơn thuần chỉ là bánh vẽ cho cá nhân ngươi, mà Thái tử bên này thì lại thay chính mình vào trong đó, miêu tả cho ngươi một viễn cảnh cộng đồng hai người phấn đấu. Không có bất kỳ hứa hẹn gì, lại làm cho lòng người muốn hướng tới.
Trong lòng cười một tiếng, Hứa Nguyên ngược lại bắt đầu suy nghĩ nếu như đối phương mời chào hắn thì hắn nên trả lời như thế nào.