Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 778 - Chương 1090

Chương 1090 Chương 1090: Vấn Đề Dựa theo tính cách của thân phận hắn bây giờ để nói, dạng mời chào trực tiếp này cho dù bản thân hắn tâm động như thế nào thì cũng đại khái là sẽ không đồng ý. Bởi vì nhi tử của Binh Bộ Thị Lang là một vị quân tử, mà không phải tiểu nhân. Binh Bộ Thị Lang chính là dòng chính của Tướng Quốc phủ, loại chuyện này người làm con như hắn tất không có khả năng không biết. Nói cách khác, nếu như hắn lần nữa đồng ý cành ô liu mà Thái tử quăng tới này, vậy thì đồng nghĩa với đáp ứng đâm sau lưng cha đẻ của mình. Nhưng rất hiển nhiên, Lý Ngọc Thành cũng đã nghĩ đến điểm này, thanh âm nhu chậm lại lần nữa nhẹ nhàng vang lên trong sương phòng trang nhã thanh u, cũng không lựa chọn trực tiếp mời chào hắn mà là nhẹ giọng hỏi:

"Vương công tử, ngươi cho rằng lời ấy của Hứa công thế nào?"

Nghe vậy, đôi mắt Hứa Nguyên khẽ híp một cái.

Hỏi hắn đánh giá thế nào?

Hắn đương nhiên cảm thấy lời này là chính xác, là khách quan, là nói trúng tim đen.

Nhưng vấn đề là, lời này có thể nói sao? Khứu giác chính trị cơ bản nhất đang nói cho Hứa Nguyên, thay vào thân phận “nhi tử Binh Bộ Thị Lang" này, hắn hiện tại không thể đưa ra lời bình về cách quản lý hạ thiên hạ của hai vị lão nhân gia kia. Hai vị nói ra lời này, hiện tại một người đã thành Hoàng đế, một người thành Tể tướng, sau khi công thành danh toại, sự tình này nhắc lại có thể nói là một cọc ca tụng.

Nhưng nếu từ thế hệ trẻ tuổi nói ra, có vẻ hơi đại nghịch bất đạo.

Phải biết rằng thế nhưng là Thái tử đương triều sống sờ sờ ngồi trước mắt, mà lấy thân phận cùng với tính cách bây giờ của Hứa Nguyên hắn, đều không có khả năng trực tiếp xây dựng chính quyền ở ngay trước mặt hắn, cho dù là đối phương nói ra trước.

Đóng vai nhân vật, nhất định phải nhập hí kịch trước.

Suy nghĩ vừa hiện lên, trên mặt Hứa Nguyên bộc lộ một vòng do dự vừa đúng, thanh tuyến chần chờ nói:

"Lời của Hứa công, Vương mỗ có tài đức gì" "Vương công tử nói lời ấy sai rồi."

Lý Ngọc Thành cười nhẹ đánh gấy Hứa Nguyên, mỉm cười nói:

"Nói chuyện tối nay chỉ là diễn trò mà nói thôi, chúng ta suy bụng ta ra bụng người là được."

Mấy lời này đều là ngươi nói.

Đáy lòng Hứa Nguyên cười một tiếng, đóng vai nhân vật mặc dù phiền phức, nhưng nhất định phải nhập hí kịch, thở ra một hơi:

"Nếu điện hạ đã thẳng thắn như thế, vậy ngược lại Vương mỗ xin mạn phép, Vương mỗ ngược lại có chút không đồng tình với lời của Hứa công."

Lý Ngọc Thành nghe vậy hơi nhíu mày, sắc mặt ôn hòa lộ ra một vòng kinh ngạc, lập tức cười nói:

"Vương công tử cứ nói đừng ngại." Hứa Nguyên hít sâu một hơi, làm động tác vái chào với Thái tử đối diện:

"Vương mỗ cả gan hỏi điện hạ một câu, lấy ý kiến của điện hạ, như thế nào là thái bình thịnh thế?"

Lông mày nhu chậm của Lý Ngọc Thành nghe vậy khẽ nhăn mày, đầu ngón tay phất qua đường vân trà án, thuận miệng trả lời:

"Ngươi muốn nói, người có định nghĩa khác biệt đối với thái bình thịnh thế, cũng sẽ làm ra kết luận khác biệt?"

"Đúng."

"Vậy lấy ý kiến của Vương công tử, như thế nào là thái bình thịnh thế?"

"Nếu đã không thái bình, lấy gì xưng thịnh thế?"

Lý Ngọc Thành nghe vậy không lập tức đáp lời, nâng chén sứ trước mặt lên, khế nhấp một ngụm trà thơm, buông xuống, ánh mắt yếu ớt:

"Vương công tử ngược lại có tâm phân ưu người dân, nếu như ngày sau có thể trở thành rường cột triều đình, vậy đó chính là phúc của con dân Đại Viêm." Vẻn vẹn chỉ nói ưu dân, không đề cập tới lo nước.

Rất hiển nhiên, Thái tử trước mắt cũng không đồng ý với lời Hứa Nguyên mới vừa nói ra.

Đương nhiên, ngay cả chính Hứa Nguyên cũng không đồng ý.

Nói ra lời này chủ yếu là bởi vì muốn đóng cho tròn vai nhân vật nhi tử Binh Bộ Thị Lang này.

Dù sao, lần trước giáo huấn trên Lý Quân Khánh nơi đó còn lộ rõ mồn một trước mắt, cũng không thể lại biểu diễn bản sắc riêng.

Trải qua chính sách mở rộng công pháp khắp thiên hạ, giải phóng sức sản xuất của thứ lê, hiện tại quốc lực Đại Viêm so với năm đó đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Phải biết rằng sự tình mà lão cha và Lý Diệu Huyền làm không phải chỉ là mở ra lỗ hổng tu luyện công pháp, thứ bọn hắn mở ra còn là rất nhiều đạo pháp phương pháp để thứ lê học tập trận văn, thuần thú, vật liệu xây dựng, dược lý.

Đại Viêm mấy chục năm trước đối với đánh giá của lão cha chính là thịnh thế, mà mấy chục năm sau, quốc lực Đại Viêm đã bành trướng đến mức có thể vừa một bên đánh nội chiến, một bên rút tay ra ngoài đánh dị tộc, lúc này không tính là thịnh thế thì cái gì mới gọi là thịnh thế? "Lời này vẻn vẹn chỉ là lời của một mình Vương mỗ."

"Vương công tử quá khiêm tốn."

Lý Ngọc Thành vẫn như cũ duy trì lấy cái thanh tuyến nhu hòa kia, nhẹ giọng nói: "Vậy lấy ý kiến của Vương công tử, sự tình thái bình này lại giải thích như thế nào?"

Hoắc.

Tiếp theo lại là vấn đề này?

Trong lòng Hứa Nguyên hơi thở dài, nhẹ giọng trả lời:

"Vương mỗ kiến thức nông cạn đơn sơ, đối với nan đề bực này..."

"Thành khẩn."

"Soạt."

Nói được một nửa, Hứa Nguyên liền nghe được một trận âm thanh gõ đánh rất nhỏ. Thần sắc Lý Ngọc Thành vẫn ôn hòa như cũ, nhưng đầu ngón tay lại bắt đầu nhẹ nhàng đánh lên trà án trước mặt.

Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên liền biết chính mình diễn không tệ lắm.

Tối nay Lý Ngọc Thành đặc biệt đến đây, một phần vì xúi giục hắn, một phần cũng là vì khảo sát hắn.

Nếu như lúc này tiếp tục nói tiếp câu chuyện vừa rồi, vị Thái tử này đại khái sẽ trực tiếp từ bỏ.

Dẫn đầu phát ngôn bừa bãi muốn lật đổ lời của Tể tướng, đặt xuống trên thực tế thế nhưng lại không nói được nguyên cớ, người kiểu này căn bản sẽ không có bất kỳ mời chào tất yếu nào.

Còn nếu như cố ý không nói giả bộ khiêm tốn, đó chính là không có nhãn lực, người kiểu này cũng không cần thiết phải mời chào, bởi vì cho dù mời chào tới đặt ở nội bộ tướng phủ sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.

Nhưng làm một đứa con riêng có tu vi tài hoa lại âu sầu thất bại, dưới tình huống các phương diện bị chèn ép hình thành tính cách đã tự phụ lại tự tỉ, cho nên Hứa Nguyên nhất định phải diễn một màn như thế mới có thể phù hợp với nhân vật.
Bình Luận (0)
Comment