Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 779 - Chương 1091

Chương 1091 Chương 1091: Hoài Nghi Nhìn chằm chằm thần sắc Lý Ngọc Thành, Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng, ngược lại nói tiếp lời ngừng lại vừa rồi: ".. nan đề bực này, tuy không nắm chắc, nhưng cũng có một chút kiến giải của chính mình, mong rằng điện hạ phủ chính” Ngón tay đánh bàn của Lý Ngọc Thành dừng lại, nhu hòa cười nói: "Trong lòng Vương công tử quả nhiên đã có khe rãnh." Hứa Nguyên nâng lên hai ngón tay, nhẹ giọng cười nói: "Người tạo thành họa loạn của Đại Viêm ta Vương mỗ có hai góc nhìn." Lý Ngọc Thành mỉm cười gật đầu, đáy mắt ngược lại lóe lên một tia kinh ngạc. Hắn cho rằng người trước mắt sẽ chỉ nói tới người của tông môn, không nghĩ tới lại có hai điểm.

Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Ngọc Thành, Hứa Nguyên chậm rãi mở miệng nói:

"Thứ nhất, phía tông môn, Vương mỗ lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm, tông môn nguyện làm bình loạn thứ lê, khiến cho yêu hoạn nhân họa địa phương không còn tồn tại."

Lý Ngọc Thành nghe vậy trên khuôn mặt nhu hòa bộc lộ một chút tiếu dung phức tạp:

"Tông môn hẳn là cũng không muốn mãi mãi như vậy."

Hứa Nguyên mỉm cười:

"Điện hạ, điểm này có lẽ Tể tướng và thánh thượng trải qua mấy chục năm mưu đồ hẳn đã có định sách."

Tin tức không tương xứng khiến cho Lý Ngọc Thành sau khi nghe vậy, trong mắt lập tức bộc lộ một vòng thưởng thức. Chính lệnh trên triều đình phát xuống, cho dù là quan lớn địa phương cũng chỉ biết nó như vậy, không biết tại sao, có thể nhìn xuyên thấu qua những cạnh góc sừng của chính lệnh để nhìn ra mưu đồ của hai vị kia đã xem như không dễ dàng rồi.

Ví dụ như hạ xuống chính lệnh nhường đất của địa phương cho quan phủ đi sửa một đầu quan đạo thông hướng tới sơn môn tông môn, có quan viên sẽ cho rằng đây là biểu tượng triều đình và tông môn hoà giải, có quan viên sẽ cho rằng đây là để thuận tiện cho thương khách lui tới, lại hiếm có người nghĩ tới đây là chuẩn bị cho quân trận xuất phát trong tương lai. Khóe môi Lý Ngọc Thành câu lên một vòng ý cười, nhưng lập tức thu liễm ý cười, khe khẽ lắc đầu:

"Phụ hoàng bọn hắn xác thực có định sách, nhưng... ha ha."

Nói đến một nửa, lời nói Lý Ngọc Thành dừng lại, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Hứa Nguyên.

Thấy thế, đáy lòng Hứa Nguyên lập tức liếc mắt.

Nếu không phải nhi tử Tể Tướng hắn đã biết được nửa câu sau là gì, đoán chừng sẽ muốn vặn đầu người ra câu đố này xuống.

Mắt lộ ra một tia hiếu kì vừa đúng, nhưng Hứa Nguyên lại không hỏi tới, mà Lý Ngọc Thành thì cười nói: "Vương công tử, thứ hai thì sao?"

Nghe vậy, Hứa Nguyên dùng bàn tay nâng lên nhẹ nhàng gõ gõ bàn trước mặt: "Điện hạ, quốc thổ Đại Viêm quá lớn." Chân mày Lý Ngọc Thành hơi nhíu lại, ánh mắt có chút nghỉ hoặc:

"Vương công tử, lời ấy là ý gì?"

Hứa Nguyên nhẹ giọng giải thích nói: "Thủ đoạn thông tin của một quốc gia lãnh thổ siêu việt tất nhiên sẽ dẫn đến lực khống chế bị hạ xuống, mà kết quả của lực khống chế bị hạ xuống cuối cùng chính là họa loạn mọc thành bụi."

Thời cổ đại trong kiếp trước cho dù là những triều đại được xưng là thái bình thịnh thế cũng sẽ có nạn cường nhân trộm cướp, thậm chí ngay cả sau khi điện thoại di động được phổ cập cũng có rất nhiều chuyện tương tự. Lý Ngọc Thành cũng là lần đầu tiên nghe được thuyết pháp này, hơi trầm mặc, mỉm cười:

"Vương công tử ngược lại quả thật có chính kiến riêng trong lòng, vấn đề như thế trước đêm nay cô cũng không nghĩ tới."

Hứa Nguyên mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Điện hạ là quý tộc Thiên Hoàng không thể tự ý rời khỏi kinh sư, sự tình không quan trọng như thế không thể nhận ra cũng là trạng thái bình thường, nhưng giải pháp cho vấn đề này cũng rất đơn giản, đợi đến ngày sau trận văn kỹ thuật của thông tấn viên tỉnh được thay đổi cao hơn sẽ tự sụp đổ."

Nghe nói như thế, khứu giác chính trị của Lý Ngọc Thành khiến hắn lập tức nhíu nhíu mày, nói khẽ:

"Theo Vương công tử thấy, trận pháp thay đổi đến mức nào thì có thể giải quyết được?"

Trong đôi mắt lóe lên một vòng chân chờ, thấp giọng nói:

"Khi được phổ biến xuống tới hộ nông thôn."

Lý Ngọc Thành nghe vậy trầm mặc một chút, chậm rãi đứng lên trước trà án, lắc đầu thấp giọng nói:

"Vương công tử, ý nghĩ của ngươi quá mức lý tưởng."

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đi về phía sau tấm màn tơ lụa:

"Dưới tình huống tin tức tương thông, cố gắng có thể giải được họa loạn ngay từ cấp nông thôn, nhưng lòng thứ lê cũng không còn thuần túy, bây giờ phụ hoàng đã giảng đạo khắp thứ lê thiên hạ, tương lai nếu như có người âm thầm lợi dụng, vậy cũng mang đến chỉ hoạn không kém gì tông môn."

Hứa Nguyên nhìn bóng lưng đối phương, trong mắt thoáng có chút kinh ngạc.

Hắn chợt phát hiện mấy hoàng tử Hoàng tộc này tựa hồ không có ai là đèn đã cạn dầu.

Vừa mới nghe được ý nghĩ này liền lập tức có thể nghĩ đến khả năng uy hiếp nền tảng thống trị của Hoàng tộc ngày sau. Có điều đối phương vẫn chưa thể thoát khỏi tầm mắt có tính hạn chế do thời đại phong kiến mang tới, hoặc là nói, tầm mắt Hoàng tộc phong kiến.

Cũng đứng lên, đi theo đối phương tới bên cạnh cây cột đưa ra bên ngoài đài đứng vững, gió lạnh quất vào mặt, cùng nhìn cảnh đêm cổ thành Đế An thành phồn hoa bên ngoài nửa ngày, Hứa Nguyên liếc qua bên mặt đối phương, chậm rãi mở miệng nói: "Điện hạ, đã từng có một hòa thượng hoá duyên từng nói qua về việc này với Vương mỗ, hắn cho vấn đề này một đáp án"

"Hòa thượng?"

"Đúng, một hòa thượng, không phải ý nghĩ của chính Vương mỗ."

Lý Ngọc Thành.

Hứa Nguyên sâu kín nói:

"Hắn đưa ra năm sách lược."

"Ồ? Năm sách lược gì?"

"Ngu dân, nghèo dân, yếu dân, mệt dân mệt, dân nhục."

Con ngươi Lý Ngọc Thành hơi co rụt lại, bỗng nhiên ngoái nhìn về phía Hứa Nguyên, ánh mắt trở nên hơi khác thường, mang theo vài tia kinh nghỉ.
Bình Luận (0)
Comment