Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 786 - Chương 1098

Chương 1098 Chương 1098: An Bình Sau khi nghe phụ hoàng hạ lệnh đuổi khách, Lý Ngọc Thành lại không lập tức đứng dậy rời đi mà vẫn như cũ quỳ gối tại chỗ. Huân hương rải rác, phòng nhỏ im ẳng. Lý Diệu Huyền nhìn Thái tử quỳ gối ở Thanh Tâm các, lông mày dần dần nhăn lại: "Ngươi không đi xuống, còn muốn trẫm mời ngươi sao?" Lý Ngọc Thành ngước mắt nhìn vào mắt phụ hoàng, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần coi là cử động lần này không..." “Am! Lời còn chưa dứt, Lý Diệu Huyền trực tiếp một tay đập trên bàn thấp chân trên giường.

Một trận gió lốc tức thời nhấc lên trong phòng, tơ lụa mạc liêm bay múa không ngừng, đợi cho hết thảy kết thúc, phần kí sự tảo triều hôm nay Lý Ngọc Thành viết cùng với bàn thấp chân trên giường ngay sau đó biến thành bột mịn.

Lý Diệu Huyền nhìn chằm chằm Thái tử trước mắt, nhiệt độ thanh âm hơi hạ xuống:

"Trâm đã cho ngươi một con đường có thể đi, có nguyện ý đi hay không là chuyện của ngươi."

"Hiện tại, ra ngoài."

Vương Ngọc Tiền mặc dù là Binh Bộ Thị Lang cao quý, nhưng xa giá của hắn cũng không xa hoa.

Không có giường êm, không có trà án, càng không có mấy loại nhã vật như huân hương, tọa giá cũng là yêu thú ngựa đỏ cấp thấp, nếu như không phải trên thân xe có hoa văn đường vân Tử Kim đặc thù của quan to tam phẩm triều đình, nhìn qua tựa như chỉ là một cỗ khung xe thương khách phổ thông.

Hai người ngồi ngay ngắn trong đó, không gian bên trong khung xe thậm chí có vẻ hơi chật chội.

Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, khung xe giản dị một chút, cho dù thánh thượng không nhất định nhìn thấy, nhưng tối thiểu cũng có thể cho thấy chính mình rất liêm khiết ở trình độ nhất định.

Không có trận văn giảm xóc gia trì, xe ngựa một đường xóc nảy, xe ngựa giờ Ty ba khắc rốt cục cũng đi tới trước cửa Tướng Quốc phủ khí thế rộng rãi.

Hơi kéo cửa sổ xe, Hứa Nguyên hướng ánh mắt ra phía ngoài. Thoáng có chút ngoài dự liệu, bọn hắn cũng không phải là xe ngựa thứ nhất đến đây bái phỏng.

Trên đường phố trước cửa rộng rãi của Tướng phủ đã ngựa xe như nước, hai bên đường đỗ rất nhiều xe ngựa, người phục vụ và lễ tân của tướng phủ đang không ngừng dẫn dắt những xe thú này vào phủ.

Trong đó có xe thú trang hoàng độc giác yêu mã quý báu, cũng có xe ngựa cách thức hoa văn đồ đằng chuyên dụng cho đại quan triều đình, thậm chí, Hứa Nguyên còn thấy được trong đó có loại đường vân màu đỏ thắm chuyên dụng cho quan lớn kia.

Hơi nhìn lướt qua, Hứa Nguyên dời ánh mắt nhìn về phía tiểu lão đầu đối diện trong xe:

"Vương lão, hôm nay là thời gian đặc thù gì sao?"

Vương Ngọc Tiền nghe vậy hơi có vẻ cổ quái lườm Tam công tử đối diện một chút, lập tức nhỏ giọng nhắc nhở:

"Cửa ải cuối năm sắp tới, cuộc thi ba năm một lần của quan viên đã bắt đầu, phụ tá ở các nơi của tướng phủ cũng sẽ xếp chức vào kinh thành lúc này, mượn cơ hội này dẫn ngài hồi phủ cũng không có bất luận kẻ nào phát giác ra dị thường."

Hứa Nguyên nghe vậy trong nháy mắt giật mình, một chút ký ức cũng dâng lên trong lòng.

Trong trí nhớ đã ngày càng mơ hồ hồi nhỏ kia, thời điểm tới gần cửa ải cuối năm, trong nhà vốn dĩ có chút quạnh quế quả thực sẽ không hiểu sao mà trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Lúc ấy chỉ cảm thấy náo nhiệt chơi vui, chưa từng suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này nhìn lại...

Chỉ có thể nói, không trách được trên phố sẽ có lời đồn đại, Tể tướng không gật đầu, chính lệnh không ra khỏi Kim Loan điện kia.

Thô sơ giản lược đảo qua, đầu khung xe hôm nay đến tướng phủ bái mã cũng có hơn mười tên đại quan tam tứ phẩm, mà những người này trên cơ bản cũng có thể nói là một nửa giang sơn trên triều đình. Khung xe đến đây thăm đáp lễ tuy nhiều, nhưng có lẽ là bởi vì đường vân Tử Kim thuộc về quan to tam phẩm trên thân xe, thời gian Hứa Nguyên bọn hắn chờ đợi cũng không tính là lâu.

Rất nhanh có một tên quản sự đi tới trước khung xe bọn hắn, dẫn hai người dọc theo một đoạn đường nhỏ bên cửa hông cổ kính tiến vào trong phủ. Trong phủ nhân viên tuy nhiều, nhưng quần thể kiến trúc nặng nề nguy nga của tướng phủ lại không ầm ï, quan viên phụ tá không có người nào cao giọng ồn ào, ba người kết bạn dưới sự dẫn dắt của người phục vụ phân lưu đến các nơi trong tướng phủ.

Dưới dân đường của tên quản sự kia, Hứa Nguyên và Vương Ngọc Tiền cứ như vậy một đường thông suốt đi vào chỗ hồ nước to lớn bên trong tướng phủ.

Nhìn phong cảnh vùng đất ngập nước trước mắt, Hứa Nguyên theo bản năng dừng bước chân.

Mùa đông mặc dù đã đến, nhưng mặt hồ lại chưa kết băng, luồng gió mát thổi qua, mặt hồ lập tức lấp lánh ánh quang. Nhưng Hứa Nguyên lại không phải đang nhìn hồ nước mà là đang nhìn lầu các trung tâm hồ nước cùng với nữ tử trong lầu các kia.

Sau khi tỉnh lại đã một thời gian khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Nguyên nhìn thấy Nhiễm Thanh Mặc trong tướng phủ.

Da thịt trắng hơn tuyết, áo đen như mực, tóc dài như suối, bộ dáng vẫn giống như lúc trước tách ra.

Ánh mắt không hề tương giao, nàng chỉ yên tĩnh ngồi bên song cửa sổ nhìn hồ nước hiện ra gợn sóng ngẩn người.

Nhìn chằm chằm bên mặt hoàn mỹ của thiếu nữ khuynh thành, đáy mắt Hứa Nguyên lặng yên lóe lên một vòng thở dài.
Bình Luận (0)
Comment