Chương 1099
Chương 1099: Không Ngốc "Vương công tử, ngươi thế nào?" Thanh âm của chấp sự lặng yên truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của Hứa Nguyên. Còn chưa chờ hắn nói chuyện, tên chấp sự tướng phủ liền thuận theo tâm mắt Hứa Nguyên nhìn thoáng qua, lập tức nhẹ giọng giải thích nói: "Đó là một vị khách quý của tướng quốc đại nhân, cho dù quản gia đại nhân không cho phép bước vào trong kia nửa bước, nhưng trước đó Tứ tiểu thư ngược lại thường xuyên qua Lam Vũ Các bên đó tìm vị cô nương kia." Hứa Nguyên nghe vậy sững sờ, lập tức kịp phản ứng đây là thiện ý của vị chấp sự này đối với hắn. Đối phương đang nhắc nhở hẳn, ngươi tuy là nhi tử thị lang, nhưng vị cô nương này thân phận càng tôn quý hơn, không phải ngươi có thể với được.
Hứa Nguyên trầm mặc một chút, thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu một cái:
"Vương mồ đã biết."
Dứt lời, chấp sự mỉm cười, tiếp tục ở phía trước dẫn đường, Hứa Nguyên và Vương Ngọc Tiền bên cạnh im lặng đi theo sau. Một trận gió lạnh trong nắng ấm thổi qua, khiến cổ thụ ven hồ lá rụng quyển rơi, cũng làm cho nữ tử áo đen trong lầu các hồi thần lại.
Ánh mắt chiếu tới, Nhiễm Thanh Mặc theo bản năng quét qua ba người đi qua ven hồ đối diện, cuối cùng rơi xuống trên bóng lưng một thanh niên trong đó, lập tức con ngươi đen nhánh hơi co rụt lại. Một tầng băng tỉnh ngưng kết trên song cửa sổ, trong chớp mắt tiếp theo, thiếu nữ ngồi ngay ngắn trong lầu các đột nhiên biến mất.
Thời điểm lại lần nữa xuất hiện, nàng đã đi tới trước mặt ba người Hứa Nguyên. Nhìn thiếu nữ ngăn trên con đường phía trước, chấp sự dẫn đường thoáng sửng sốt, lập tức liền cúi người hành lễ:
"Cô nương đến đây có sự tình muốn phân phó?”
Nhiễm Thanh Mặc không để ý đến lời nói của chấp sự, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên thân người thanh niên trong ba người.
Ánh mắt xen lẫn trên không trung.
Hứa Nguyên phản ứng rất nhanh, ánh mắt bộc lộ một vòng nghỉ hoặc, nhưng trái tim hơi gia tốc một chút. Hắn không biết Nhiễm Thanh Mặc tại sao lại đột nhiên ngăn ở trước người hắn, nhìn thiếu nữ trước mắt, trong lòng hắn dâng lên một vòng lo lắng, nhưng tương tự cũng mang theo một chút chờ mong khó hiểu.
Nhưng rất nhanh, lo lắng và chờ mong trong lòng hắn đều tan mất.
Hắn nhìn thấy từ trong cặp mắt thanh lệ của nàng một vòng thất lạc mắt trần có thể thấy được.
"... Thật xin lỗi, ta nhận lầm người."
Lão cha kia quả nhiên không lừa hắn, cỗ da người này ngoài Thánh Nhân ra thì không người nào có thể khám phá được. Thầm nghĩ, Hứa Nguyên dùng một loại thanh âm quân tử văn nhi nho nhã nhẹ giọng trả lời:
"Ồ? Vương mỗ và cố nhân của cô nương có chút tương tự?" Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Nguyên mấy giây, khe khẽ lắc đầu:
"Chỉ là bóng lưng."
Dứt lời, Hứa Nguyên còn muốn nói chút gì đó với tảng băng lớn, nhưng Nhiễm Thanh Mặc đã thất lạc thõng đầu xuống, yên lặng quay người một mình đạp nước đi đến lầu các phía giữa hồ.
Nhìn qua bóng hình xinh đẹp rời đi, Hứa Nguyên không tự chủ được nhẹ nhàng mấp máy khóe môi.
Bởi vì cuộc giao dịch lúc trước với quốc sư, hắn để phụ thân thiết kế một cái kén phòng tinh xảo cho tảng băng lớn.
Bên trong Tướng phủ không được có bất luận kẻ nào đề cập đến tin hắn chết.
Mà với tính tình không giờ khắc nào không tu luyện của tảng băng lớn kia, nàng sẽ không tùy tiện ra khỏi tướng phủ.
Cũng bởi vậy, cho dù tin hắn chết đã truyền ra ngoài nửa tháng, tảng băng lớn vẫn như cũ không biết chút gì.
Nghĩ đến điểm này, Hứa Nguyên hơi siết chặt nắm đấm.
Chỉ là hôm nay nhìn thần sắc nàng ngẩn người ngồi bên cửa sổ, nghĩ đến hẳn là đã có một chút nghi ngờ.
Dù sao, nàng cũng đã từng nói với hắn, nàng không ngốc.