Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 79 - Chương 79 - Đúng Là Tam Công Tử Rồi!

Chương 79 - Đúng là Tam công tử rồi!
Chương 79 - Đúng là Tam công tử rồi!

Chương 79: Đúng là Tam công tử rồi!

Có lẽ bởi vì công tác bảo vệ có vẻ thiếu trách nhiệm, lần này Ảnh nhi không có từ chối mệnh lệnh của Hứa Nguyên.

Nàng chậm rãi đi tới chiếc giường, lấy một bình nhỏ ở trong chiếc túi bên hông ra, mở nắp rồi cúi người đặt ngay chóp mũi của Tô Cẩn Huyên.

Hứa Nguyên hơi nghiêng đầu, mắt liếc nhìn về phía cặp mông đào đang vểnh lên của Ảnh nhi, khóe môi hơi cong lên.

Nam tử âm nhu Ti Tử Ngư nhìn thấy nụ cười này, có vẻ ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, mí mắt bỗng nhiên giật loạn lên.

Sau đó…

“Ba….”

Một tiếng vang giòn.

Không khí trở nên lặng ngắt tĩnh mịch.

Não của Ti Tử Ngư bỗng nhiên giật giật. Đúng là Tam công tử rồi, không sai.

Lần trước đã nhận được một bài học, lần này còn dám sờ mông nữ nhân này.

Ảnh nhi vẫn giữ nguyên tư thế, đứng im bất động, giống người vừa rồi bị đánh không phải là nàng.

Hứa Nguyên trợn mắt, thu lại bàn tay sưng đỏ ra phía sau mà không làm ra âm thanh gì.

Cố nhịn đau, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn sang Ti Tử Ngư. Bốn mắt nhìn nhau:

“…”

Ti Tử Ngư cố gắng kìm nén lại tiếng cười, tránh giao lưu ánh mắt với Hứa Nguyên, nhìn sang chỗ khác.

Thời gian khoảng một tuần trà, Tô Cẩn Huyên từ từ tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng yên lặng đem thân thể thu lại vào trong góc giường, môi đào mím chặt, không nói một lời.

Thấy đối phương đã tỉnh lại, Ảnh nhi thu hồi lại bình nhỏ, nhẹ nhàng trở về vị trí lúc trước.

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn nàng một cái. Cơn đau trên tay hắn đã biến mất, đây chỉ là bài học mà Ảnh nhi dành tặng cho hắn.

Hứa Nguyên quay người nhìn về phía Tô Cẩn Huyên đang gọn gàng trên giường, sau lưng là Ảnh nhi và Ti Tử Ngư. Hắn cười cười, chậm rãi nói:

“Cẩn Huyên, ta đã giúp nàng tìm được y sư. Đi thôi, theo ta hồi phủ”

Nói xong, đôi mắt của Hứa Nguyên mang theo một tia sắc bén, đôi tay chậm rãi vươn về phía cô gái đang núp ở góc giường.

Bên ngoài Túy Tiên lâu, người đông như sóng triều, tấp nập bao khách khứa, tài khí đến liên miên.

Mặc dù chưa vào ban đêm, hiện tại mới là hoàng hôn, vậy mà ở cửa lớn của Túy Tiên lâu, từng hàng dài khách khứa đang nối đuôi nhau không dừng.

Một cỗ xe ngựa đứng ngay ở bên đường, không ngừng thu hút ánh mắt của dòng người đang qua lại.

Đi trước là một con tuấn mã cả người đen kịt, giữa đầu chỉ có một chiếc sừng, giữa móng ngựa có ánh lửa mơ hồ chớp lóe, mà thân xe phía sau lại càng xa hoa lãng phí, khắc một chữ “Hứa” cực kỳ to lớn, thêm một con rồng đen uốn lượn xung quanh thân xe, đặc biệt là con mắt kia, vô cùng sống động.

Đứng giữa một đám hộ vệ đang đi ra khỏi Túy Tiên Lâu, một vị công tử choàng áo gấm, đi sát bên là một vị nữ tử mang nón rộng vành đang đi tới xe ngựa.

Hai người xuất hiện dẫn tới đám người bên đường nhao nhao ghé mắt nhìn vào, sôi nổi bàn luận.

Ở giữa đám người ồn ào đó, có hai nam tử khí chất xuất chúng cũng nhìn theo chiếc xe ngựa kia. Một người mặc trên mình trang phục màu đen, gương mặt cương nghị tuấn lãng. Người còn lại mang một chiếc áo choàng trắng tinh thuê hoa tinh xảo, trong gió lạnh mùa đông phiêu phiêu chiếc quạt xếp.

Nam tử áo đen nhìn thấy khí độ bất phàm của Hứa Trường Thiên, quay sang nam tử áo trắng bên cạnh, tò mò hỏi:

“Lý huynh, vì sao những người này lại có nhiều nghị luận về công tử kia như vậy?”

Lý Mộc Thần thoáng nhìn qua xe ngựa, lắc lắc chiếc quạt xếp rồi cười nói:

“Tần huynh, ngươi mới tới nơi này nên có điều không biết. Vị công tử kia là tam thiếu gia của Hứa gia, Hứa Trường Thiên.”

Tần Mặc nhỏ giọng nỉ non hòi:

“Hứa gia? Là Hứa gia nào?”

Lý Mộc Thần lắc lắc đầu, cười nói:

“Đương nhiên là gia tộc lớn nhất”

Tần Mặc sửng sốt, lại nói:

“Tướng Quốc phủ?”

Hứa gia, Tướng Quốc phủ, đương nhiên là hắn biết mấy cái này. Chỉ là không biết Hứa gia này có liên quan gì đến vị Hứa tiểu thư khí chất dịu dàng mà hắn từng gặp trên đường hay không thôi.

Nhìn xem có vẻ thân phận rất là thần bí.

“Đi thôi”

Trong lúc vẫn còn trầm ngâm, Lý Mộc Thần thân mật vỗ vỗ bả vai của Tần Mặc, lộ ra nụ cười mà đàn ông ai ai cũng hiểu:

“Nếu như Tần huynh muốn kết giao, khi nào có cơ hội ta có thể giới thiệu với ngươi. Nhưng mà lần này Tần huynh ra tay cứu ta, trước tiên phải uống một trận không say không về!”

Tần Mặc mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Những lời này của Lý Mộc Thần đơn giản chỉ là lý do thoái thác. Vì nếu như Lý Mộc Thần thực sự có quan hệ tốt đẹp với Tam thiếu gia của Hứa gia, thì giờ phút này hắn sẽ không đứng nhìn ở chỗ này, mà đã đi đến nói chuyện với Tam thiếu gia ở kia.

Tuy Lý Mộc Thần xuất thân là thế gia kinh doanh thương nghiệp, nhưng so gia thế với Hứa gia thì lại kém rất nhiều.

Chẳng qua, tâm tư Tần Mặc rất tinh tế, không vạch trần điểm này của Lý Mộc Thần. Cùng đi với Lý Mộc Thần, vừa đi vừa sờ sờ trong ngực áo của mình theo bản năng.

Lý Mộc Thần nhìn thấy động tác nhỏ này, cho rằng Tần Mặc lo lắng vấn đề tiền bạc, hắn cười cười nói:

“Đêm nay ta chủ trì chủ chi, làm một bữa tẩy trần cho huynh đệ chúng ta”

“À à, không phải” – Tần Mặc nói ngay.

“Ta tới Túy Tiên lâu là vì tìm một người”

“Tìm người?”

Lý Mộc Thần chợt sửng sốt, rồi mỉm cười:

“Là cô nương nào trong lòng ngươi à?”

Thế nhưng lời nói ngay sau đó của hắn lại có chút do dự:

“Nhưng mà nếu là cô nương trong Túy Tiên lâu này…”

Tần Mặc nhẹ nhàng nói:

“Ta tìm Cẩn Huyên cô nương”

“Cẩn Huyên cô nương?”

Bình Luận (0)
Comment