Chương 1103
Chương 1103: Huynh Muội Tâm Sự
Suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Hứa Hâm
Dao hất tấm chăn đắp trên người mình
lên muốn đứng dậy theo bản năng,
nhưng động tác trong chớp mắt chuẩn bị
bị bị khựng lại.
Nàng nhớ rõ, trước khi mình chìm vào
giấc ngủ hình như không có chăn mền.
Trầm mặc trong chớp mắt, thiếu nữ có vẻ
hơi cứng ngắc nhìn về phía góc tối trong
phòng.
Khi tầm mắt di động, Hứa Hâm Dao thấy
được trước bàn nằm giữa sương phòng
có hình dáng một vị nam tử đang lắng
lặng ngồi ngay ngắn.
"Tỉnh rồi?"
Nam tử trong bóng tối giống như cũng chú ý tới nàng tỉnh lại, nhìn thiếu nữ vẫn có vẻ còn buồn ngủ, khẽ cười một tiếng, dặn dò:
"Đã lớn như vậy rồi mà vẫn ngủ không đắp chăn giống như khi còn bé, trời lạnh thế mà cũng không sợ bị cảm lạnh." Nghe được giọng nói mang theo vẻ trêu chọc quen thuộc này, Hứa Hâm Dao vô thức nắm chặt chăn lụa trong tay, cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn.
Trong phòng tối tăm như vậy, hẳn là Tam ca không phát hiện được sự khác thường của mình.
"Ngươi cũng biết xấu hổ à, cái giường này ngay cả chị dâu của ngươi cũng chưa từng ngủ."
Suy nghĩ chưa dứt, tiếng trêu chọc ung dung lại lần nữa truyền vào trong tai Hứa Hầm Dao.
Nàng có chút ảo não.
Nàng thật sự có chút ngủ mơ mơ hồ hồ, lại thiếu chút nữa quên mất tam ca bây giờ đã là tu giả Dung Thân cảnh.
Miễn cưỡng sửa sang lại suy nghĩ một chút, một đôi chân thon dài của Hứa Hâm Dao từ trong chăn đệm ấm áp chui ra, ngồi ở mép giường, ôn nhu cười nói: "Tam ca ngươi quên rồi sao, hồi nhỏ Hâm Dao thường xuyên ngủ qua đêm ở căn phòng này đó."
Hứa Nguyên nghe vậy thoáng ngây người trong chốc lát, lập tức đáy mắt hiện lên một tia nhu hòa:
"Được rồi, nếu ngươi muốn ngủ ở đây thì cứ ngủ, nhưng bây giờ tỉnh dậy rồi thì đứng lên đi."
Vừa nói, Hứa Nguyên chậm rãi đứng lên từ bàn, tiện tay ném cho Hứa Hâm Dao một cái áo trắng:
"Ngày đông mặc quần ảo mỏng dễ nhiễm lạnh, trận pháp sưởi ấm của căn phòng này bị ngươi hủy đi, trước tiên cứ mặc bộ quần áo này đã."
Hứa Hâm Dao vô thức tiếp được, vuốt cảm giác tơ lụa tinh tế trên quần áo, đôi mắt hơi buông xuống, khóe môi hồng nhuận cong lên một vòng ý cười:
"Tam ca thật sự chu đáo, khó trách được việc lắm nữ tử thích như vậy. Nhưng vì sao ngươi lại có quần áo của nữ tử?" Trong lúc nói chuyện, thiếu nữ nâng đôi mắt sáng lên, ánh mắt lấp lánh trong bóng tối.
Hứa Nguyên giang hai tay ra, khẽ cười nói:
"Mọi việc đều chú ý lo trước khỏi hoạ, mua trước chuẩn bị mà thôi, chắc chắn sẽ có lúc cần dùng tới.
"Nhưng nếu ngươi không thích món đồ này, ta vẫn còn có vài loại kiểu dáng, nếu không ngươi tự chọn nhé?”
Nhìn thấy bộ dáng không chút che giấu của đối phương, Hứa Hâm Dao trợn mắt liếc nhìn đối phương, tìm được đôi tất màu trắng mà mình cởi ra trước khi đi ngủ, nâng lên đôi chân trần trắng nõn chậm rãi mặc vào trước mặt Hứa Nguyên, liền nghe thanh âm đối diện lại lần nữa truyền đến:
"Tất của mình cũng tùy ý ném loạn không biết xấu hổ, thật không biết khi những đệ tử ngưỡng mộ ngươi biết được, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào."
Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy nam tử đang khoanh tay ngồi ở mép bàn nhìn nàng với vẻ hứng thú, đôi mắt phượng hẹp dài kia tràn đầy ý cười:
"Thật thối, xem ra tối nay phải đổi chăn đệm rồi."
Bàn tay đang đi tất chân ngừng lại, Hứa Hâm Dao khẽ mím môi đỏ, ngẩng đầu lên dịu dàng nói:
"Ca, một lát nữa ta sẽ đi nói cho đại ca rằng huynh ở trong phòng khi dễ ta."
"Đùa thôi, Tam ca huynh sợ đại ca như vậy sao?"
"Ta sợ hắn ư?"
Khóe mắt Hứa Nguyên giật giật, hít sâu một hơi:
"Nếu ta sợ hắn..."
"Vậy cữu cữu thì sao?"
"Ha ha ha - "
Hứa Hâm Dao thản nhiên cười, đi đôi tất vào chân, đứng dậy khoác thêm chiếc áo trắng, ngón trỏ thon dài cùng ngón cái khẽ chà qua.
"Chát."
Một cái búng tay, đèn trong phòng cũng sáng lên.
Mà Hứa Hâm Dao sau khi nhìn thấy gian phòng bừng sáng, lập tức nhìn về phía Hứa Nguyên.
Nàng hoài nghi Tam ca này muốn làm lại nghề cũ, muốn lừa gạt những tài liệu trận văn của nàng để đi bán lấy tiền.
Giọng nói của Hứa Hâm Dao mang theo cảnh giác hỏi:
"Ca, tài liệu trận văn trong phòng đâu?” "Chậc..."
Nhìn thấy ánh mắt này, Hứa Nguyên nhẹ nhàng chẹp một tiếng, trực tiếp gỡ Tu Di Giới đeo trên ngón trỏ ném cho đối phương:
"Ta đã phân loại cho ngươi, bình thường ngươi rất thích sạch sẽ, nhưng những thứ liên quan đến trận pháp thì quá lôi thôi, lúc muốn tìm thứ mình cần cũng không được."
Nhìn Tu Di Giới bay tới chỗ mình, đôi mắt đẹp của Hứa Hâm Dao vụt sáng hai lần, hơi có vẻ luống cuống tay chân tiếp được.
Nhìn Tu Di Giới trong tay, lại nhìn Tam ca đối diện, có chút do dự.
Tu Di Giới là thứ mà cho dù là người nhà cũng không thể tùy ý lật xem.
"Yên tâm, trong Tu Di giới này của ta còn sạch sẽ hơn mặt của ngươi."
Hứa Nguyên khoát tay áo, nhẹ giọng cười nói:
"Lão bà của Lâu Cơ trước đó đã lấy hết tiền của ta đi rồi, bên trong trừ những tài liệu trận văn kia của ngươi, cũng chỉ có một ít bạc vụn và vật dụng hàng ngày, sau khi ngươi lấy về, thì nói với vi huynh về trận văn mà ngươi chạm khắc."
Nói đến đây, Hứa Nguyên bỗng nhiên dừng lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Hâm Dao, đưa tay gõ gõ đầu, vừa đi ra ngoài cửa, vừa nhẹ giọng nói:
"Trận pháp thì cũng không cần gấp, ta vừa mới bảo Hứa Trường Ca chuẩn bị đồ ăn ngươi thích, ta đi thiện phòng lấy giúp ngươi, ngươi chờ ta một chút."