Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 85 - Chương 85 - Cốt Truyện Bị Thay Đổi

Chương 85 - Cốt truyện bị thay đổi
Chương 85 - Cốt truyện bị thay đổi

Chương 85: Cốt truyện bị thay đổi

Khả năng không đến mức hoài nghi thân phận, nhưng dù sao cũng phải giải thích sự việc.

Dừng một chút, Hứa Nguyên thấp giọng nói:

“Làm thế nào mà ta biết được thì ngươi không cần thắc mắc, Tô Cẩn Huyên, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là đủ rồi.”

“…”

Im lặng một lát, Tô Cẩn Huyên hành lễ gật đầu:

“Tam công tử nói đúng, vừa rồi là Cẩn Huyên vượt giới.”

Hứa Nguyên khoát tay áo:

“Không sao, bây giờ ta hơi hiếu kỳ mối quan hệ giữa ngươi và Tần Mặc kia là gì?”

Tô Cẩn Huyên nghe vậy cười khúc khích, ánh mắt quyến rũ:

“Công tử hỏi cái này là vì ghen với tên Tần Mặc kia?”

Hứa Nguyên lắc đầu cười khẽ, không ý kiến:

“Có lẽ là vậy, dù sao thì ta cũng rất thèm loại thể chất Mị Hồn Ma Thể này.”

“Bây giờ nô gia đã là người của công tử rồi.” Hơi thở Tô Cẩn Huyên như hoa lan, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn: “Nếu công tử thèm, vậy trực tiếp ăn nô gia không phải là được ư?”

Trong lòng Hứa Nguyên cười lạnh, thuận tay ôm bả vai nàng, hỏi tiếp:

“Cho nên Cẩn Huyên ngươi và Tần Mặc kia có quan hệ gì?”

Hứa Nguyên muốn biết rõ nhân vật chính trong kịch bản đi theo tuyến đường nào để có biện pháp đối phó tương ứng.

Hơn nữa kỳ thật không nhất định Hứa Nguyên phải giết nhân vật chính trong kịch bản kia.

Dù sao có một số nhân vật chính trong kịch bản còn phản diện hơn cả nhân vật phản diện, tồi tệ hơn cả nguyên thân.

Trong tình huống có mục đích giống nhau, nói không chừng còn có khả năng hợp tác với đối phương.

Tô Cẩn Huyên thoáng trầm ngâm, cười khẽ nói:

“Nếu Cẩn Huyên nói cho công tử biết, có lợi ích gì không?”

“Lợi ích?”

Hứa Nguyên nhíu mày, nghiêng mắt nhìn qua, đối diện với con ngươi giống như thu thủy của nàng.

“Hừm…”

Cong mắt cười, mu bàn tay Hứa Nguyên nhẹ nhàng phất qua dung nhan kiều diễm của nữ tử trước mắt, nhỏ giọng chậm rãi nói:

“Đương nhiên là có lợi ích, đợi về tới phủ, lúc giao ngươi cho Ảnh Nhi ta sẽ nói vài lời hay, làm Ảnh Nhi đối xử với ngươi dịu dàng một chút.”

Thanh âm của hắn nhu hòa, tựa như đang tán tỉnh tình nhân, tươi cười trên mặt Tô Cẩn Huyên lại hơi khựng.

Trong lòng nàng còn sót lại một ý niệm.

Hứa Trường Thiên dẫn nàng hồi phủ, là vì muốn độc chiếm giam cầm nàng.

Nàng biết rõ thân thể của mình có bao nhiêu hấp dẫn đối với những nam nhân này.

Tuy rằng không muốn, nhưng chỉ cần Hứa Trường Thiên này không nhịn được mà chạm vào nàng, nếu phần ghi chép trong cổ tịch mà Tần tiên sinh đưa cho nàng không sai vậy thì nàng vẫn còn cơ hội lật ngược.

Nhưng bây giờ nghe được lời này của Hứa Trường Thiên, ý niệm đó của nàng lập tức biến thành câu chuyện cười.

Ảnh Nhi, là chỉ nữ tử che mặt mà nàng nhìn đến đầu tiên khi vừa tỉnh lại.

Kiểu trang phục đó, rõ ràng là ảnh vệ của phủ Tướng quốc.

Nếu nàng bị giao vào tay Ảnh Nhi kia, kết cục của nàng…

Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Cẩn Huyên bất giác hiện lên một tia bối rối.

Trầm ngâm thật lâu, nàng khẽ cắn khóe môi, nhẹ nhàng nói:

“Nếu vậy Cẩn Huyên vẫn là không cần lợi ích, chỉ là nếu Cẩn Huyên thành thật nói, Tam công tử có thể cho ta một cái thống khoái sao?”

Bởi vì lúc trước do dự không lựa chọn ngọc đá cùng tan, những ‘mị nguyên’ của nàng đã bị cường giả bên người Hứa Trường Thiên này phong bế ở trong thức hải, hiện giờ ngay cả từ chối cũng không làm được.

Hứa Nguyên sờ sờ cằm, cười đùa nói:

“Cái này phải xem biểu hiện của Cẩn Huyên. Lộ trình hồi phủ đại khái còn có khoảng nửa canh giờ, ta có thể cân nhắc đề nghị của ngươi nếu ngươi có thể đưa ra một vài thứ khiến ta động lòng.”

Tô Cẩn Huyên hít sâu một hơi:

“Được, ta nói, kỳ thật quan hệ giữa ta và Tần Mặc cũng không phức tạp, từng có một thời gian đi cùng nhau, lúc ly biệt còn ước định một ván cược.”

“Cược? Nói nghe thử.”

“Lúc ta và hắn ly biệt có nói, nếu như trong tháng này hắn có thể mang yêu đan của con lộc yêu trong Phong Nha Lâm đến, ta phải khảy một bản nhạc vì một mình hắn.”

Hứa Nguyên hơi gật đầu, cười khẽ nói:

“Nếu như chỉ có bấy nhiêu đây thì còn chưa đủ trở thành lý do ta phải cho Cẩn Huyên một cái thống khoái.”

Tô Cẩn Huyên hơi ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh lại cắn răng:

“Ta tiếp cận Tần Mặc, là bởi vì Tần tiên sinh nói có thể bối cảnh của hắn không đơn giản.”

Lời này trực tiếp khiến đôi mắt Hứa Nguyên ngưng tụ.

Lại đến, cốt truyện thay đổi.

Kiếp trước hắn vẫn cho rằng sự gặp gỡ giữa nhân vật chính trong kịch bản và Tô Cẩn Huyên là tình tiết ‘tình cờ gặp phải’, kết quả sau lưng lại là sự lên kế hoạch tỉ mỉ của người khác.

Tuy rằng bị người tính kế mới gặp nhau, nhưng chắc mấy tuyến đường yêu nhau kia hẳn là thật.

Dù sao độ hảo cảm trong hệ thống trò chơi cũng không thể lừa người.

Thu hồi suy nghĩ, Hứa Nguyên nói: “Tiếp tục.”

Tô Cẩn Huyên nhìn hắn một cái, thở dài nói khẽ:

“Tần tiên sinh nói, Tần Mặc này có thể có liên quan đến một nơi tên là Táng Thôn.”

“Táng thôn?”

Hứa Nguyên nỉ non một tiếng, trong lòng càng thêm xác định Tần tiên sinh này tuyệt đối không chỉ đơn giản là người trong tông môn.

Tô Cẩn Huyên lắc đầu:

“Tần tiên sinh cũng không nói nhiều, Cẩn Huyên chỉ biết Tần Mặc kia có thể đến từ Táng thôn.”

Táng thôn này Hứa Nguyên đã quá quen thuộc rồi.

Quen thuộc đến mức hắn còn có thể nhớ rõ tên của từng người trong thôn này.

Tên chủ hàng thịt thích mài dao làm bếp lúc nửa đêm, thiếu nữ xinh đẹp trên mặt lúc nào cũng mỉm cười trêu chọc người khác, gã mù nhưng không phải mù hoàn toàn, còn có lão đầu trưởng thôn lúc nào cũng cười ha hả.

Táng thôn là một tình tiết mới xuất hiện trong nguyên tác Thương Nguyên.

Một ngôi làng yên bình nhưng nguy hiểm, nằm sâu trong vách núi ở biên cảnh Đại Viêm.

Nói như vậy bởi vì ở đó có những vị trưởng bối giống như ông nội hay thúc thúc đều rất tốt với nhân vật chính, giống như những người lớn tuổi bình thường trong gia đình.

Nói nguy hiểm là bởi vì những vị trưởng bối này tuy nhìn bề ngoài thì rất bình thường, nhưng thực chất bọn họ đều là người có thân thế không nhỏ đến đây dưỡng già, mỗi người ở đây đều từng là đại tặc hay yêu quái lừng danh một thời.

Bình Luận (0)
Comment