Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 86 - Chương 86 - Những Con Đường Của Nhân Vật Chính

Chương 86 - Những con đường của nhân vật chính
Chương 86 - Những con đường của nhân vật chính

Chương 86: Những con đường của nhân vật chính

Một ngôi làng nhỏ đổ nát, vậy mà lại là nơi tập trung rất nhiều đại nhân vật.

Sau đó...

Sau đó ngôi làng này bị Tể Tướng phụ thân của hắn đích thân phái người đến tàn sát.

Duy nhất chỉ còn lại một thiếu niên may mắn lúc đó đã đi săn trong núi sâu thoát nạn sống sót.

Đúng vậy, thiếu niên này chính là nhân vật chính của nguyên tác.

Đây là nguyên nhân cơ bản khiến cho Hứa Nguyên luôn muốn tìm kiếm nhân vật chính trong nguyên tác kia.

Huyết thù còn treo ở đó, nhân vật chính và Tướng Quốc phủ căn bản không có cách nào quay lại như lúc đầu nữa.

Khi đối phương đã hoàn toàn trưởng thành, bất kể lý do tàn sát ngôi làng kia của cha hắn là gì, nhân vật chính trong nguyên tác cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nhưng bây giờ, thông qua manh mối do Tô Cẩm Huyên cung cấp, Hứa Nguyên đã có thể khóa chặt được ba lộ tuyến có thể xảy ra của nhân vật chính trong nguyên tác và có thể xác định đại khái hack trong tay đối phương là gì.

Thứ nhất, con đường vương đạo nhiệt huyết.

Nhân vật chính nhiệt huyết vương đạo, plug-in của hắn tất nhiên vì nghĩa khí mà thành danh, tàn huyết chiến thần, càng đẫm máu hắn càng bạo tác.

Thứ hai là con đường tùy theo lão gia gia.

Plug-in cũng rất đơn giản, hoàn toàn đều được điều khiển bởi AI, và dưới điều kiện đặc thù, thực lực có thể bạo phát.

Thứ ba là tu luyện tà đạo Âm Dương Công Đại Hợp Hoan.

Plug-in ba thang Hợp Hoan Tán, hắn có thể ngạo mạn đến mức không cần bận tâm đến bất kỳ giới hạn cấp độ nào.

Cả nam và nữ đều có tác dụng.

Nghĩ đến đây,

Trong lòng Hứa Nguyên có chút nặng trĩu.

Người trước hay người sau đều chẳng có gì quan trọng, nếu như tìm được cứ để Chu Thần một đao giết chết là xong.

Nhưng chiếu theo định luật Murphy, Hứa Nguyên mơ hồ có cảm giác nhân vật chính của nguyên tác này có lẽ sẽ là lộ tuyến lão gia gia thứ hai, bởi vì nhân vật chính của lộ tuyến này là khó đối phó nhất.

Không có sự hạn chế của các điều kiện đặc thù trong trò chơi, đối phương khi bức bách có thể sẽ gây cho hắn một phen sóng gió.

Trong số những người quen biết hiện tại của Hứa Nguyên, có lẽ chỉ có vị đại ca kia của hắn mới có đủ năng lực có thể giết chết đối phương, ngay cả tảng băng họ Nhiễm kia cũng không thể.

Trong xe ngựa có một mùi hương thanh nhẹ luẩn quẩn.

Phần lớn thời gian, những lúc yên tĩnh sẽ khiến con người ta cảm thấy yên bình hơn, nhưng khi tính mạng của mình bị phó mặc vào tay người khác, sự yên tĩnh này lại trở thành một loại dằn vặt.

Nhìn khuôn mặt đang chìm vào im lặng của Hứa Nguyên, Tô Cẩm Huyên hít một hơi thật sâu.

Nắm chặt tay.

Sau đó lại buông lỏng tay.

Nắm chặt,

Buông ra.

Lặp lại mấy lần,

Trong mắt Tô Cẩm Huyên hiện lên một tia bi thương, nàng hít vào một hơi, chậm rãi thở ra, nhẹ giọng gọi:

"Thiếu gia."

Kỳ thực trong lòng đã có câu trả lời, nhưng con người ta vẫn luôn có những kỳ vọng viển vông như vậy.

Ánh mắt Hứa Nguyên đảo qua, biểu cảm vui vẻ tự đắc của đối phương đã thay đổi, hắn nhìn thấy sự bất an trong mắt nàng.

Có chút nghẹn lời.

Có vẻ như lời nói của đối phương rằng Tần tiên sinh coi nàng như thân muội của mình phần lớn là sự thật, nếu là một tử sĩ được huấn luyện bài bản, chắc chắn nàng sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy.

Hiếm khi một vị cô nương chưa xuất các khi đối diện với cái chết lại có thể biểu hiện như vậy.

“Nàng có vẻ sợ hãi?”

Hắn hỏi.

Tô Cẩm Huyên khẽ cắn môi:

"Danh tiếng ảnh vệ của Tướng Quốc phủ vang danh thiên hạ, hẳn là Cẩm Huyên đã từng nghe qua rồi."

"Nếu đã sợ hãi như vậy, sao nàng lại dám đến đây tìm ta?"

"."

Nàng vẫn giữ im lặng.

Trong mắt Hứa Nguyên lộ ra ý cười, nhưng tuyệt nhiên lại không có một tia thương xót:

“Vấn đề cuối cùng, nếu như nàng nguyện ý trả lời, sau khi về Tướng phủ ta sẽ không giao ngươi cho Ảnh Nhi. Tất nhiên, nếu nàng không trả lời, ta tin rằng Ảnh Nhi cũng có cách để lấy được thông tin này từ nàng."

"Tô Cẩm Huyên, vị Tần tiên sinh kia để nàng tiếp cận ta vì mục đích gì?"

".."

Tô Cẩm Huyên nắm chặt góc áo đến mức đầu ngón tay nàng hiện ra màu trắng nhàn nhạt, trầm mặc hồi lâu, lắc đầu:

“Ta... ta không biết."

Nghe vậy, Hứa Nguyên đưa tay lên nhẹ nhàng xoa mái tóc dài mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nói:

"Thật đáng tiếc, Cẩm Huyên, đáp án mà ta muốn nghe không phải như vậy a. “

Lúc trước nàng tự mình chủ động nói là thay Tần tiên sinh phân ưu, bây giờ lại nói không biết?

Tự mình bại lộ.

Ngu xuẩn.

Suy nghĩ một chút, Hứa Nguyên lại mỉm cười.

Có điều chuyện này cũng đúng thôi.

Nếu mọi người ai cũng có thể giữ được sự lạnh lùng bình tĩnh trước nỗi kinh hoàng của sự sống và cái chết, thì có lẽ trên thế giới này đã có quá nhiều kẻ tàn nhẫn rồi.

Tô Cẩm Huyên bị Ảnh Nhi đưa đi rồi.

Có điều xem lại mấy thông tin mà đối phương đã cung cấp, Hứa Nguyên cũng thành thành thật thật giúp nàng nói vài câu tốt đẹp với Ảnh Nhi.

Không dùng nhục hình, cứ để Ảnh Nhi trói tay chân nàng lại, phong bế thính giác của nàng sau đó nhốt vào một căn phòng tối có chăn mềm là được.

Nhìn thấy ánh mắt có chút biết ơn của Tô Cẩm Huyên trước khi rời đi, Hứa Nguyên rất muốn bật cười.

Bình Luận (0)
Comment