Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 863 - Chương 1176: Di Chuyển

Chương 1176: Di chuyển Chương 1176: Di chuyểnChương 1176: Di chuyển

Dưới mũ trùm che khuất khuôn mặt, những sợi tóc vàng óng ánh buông xuống, trong suốt như được thần quang bao phủ, theo từng bước chân của bóng người, chúng như những vì sao lấp lánh, vô số đường vân phức tạp ẩn hiện xung quanh.

Vị thân nhìn hoàng nữ đang quỳ trước mặt, giọng nói trong trẻo, bình thản:

"Đây là lần đầu tiên con thất bại, Aulunli."

Aulunli quỳ trên mặt đất, không ngẩng đầu, khẽ nói:

"Nơi đây là nhà lao phủ tể tướng Đại Viêm hoàng triều, chúng ta cần rời khỏi đây ngay, phụ hoàng."

Im lặng một lát, hoàng đế không đáp lại, chỉ khẽ nói:

"Ta biết vì sao con thất bại."

Aulunli nhíu mày, vô thức ngước nhìn vị "phụ hoàng” trước mặt.

Sau đó,

Aulunli nhìn thấy một người đàn ông trong góc nhà lao, phía sau "phụ hoàng”.

Nơi góc tối đó như một cấm địa mà ánh sáng không thể nào chiếu tới.

Người đàn ông dường như vẫn luôn đứng đó.

Hắn mặc một bộ bạch y như tuyết, nửa người trên ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt tĩnh lặng ánh lên vẻ lạnh lo giữa màn đêm.

Hắn đang nhìn bọn họ.

Không.

Hắn chỉ nhìn vị thần kia.

"Cữu cữu đã tới rồi sao?"

Ánh lửa bập bùng, kéo bóng dáng yểu điệu của nữ tử bên cạnh nam tử ra thật dài, hắn dừng bước, quay đầu nhìn nàng, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc:

"Ngài ấy đến khi nào vậy?"

Eo thon lắc nhẹ, Lâu Cơ bước đi đầy phong tình, thản nhiên nói:

"Ta cũng không rõ là lúc nào, chỉ là khi ta phát hiện ra thì huynh ấy đã ở đó rồi."

Hứa Nguyên đứng im trong chốc lát, sau đó bước nhanh đuổi theo Lâu Cơ, cười gượng gạo hai tiếng:

"Ngài ấy đến sớm như vậy sao không báo ta một tiếng, chuyện này đâu phải không thể nói." Lâu Cơ liếc mắt bất đắc dĩ, đôi mắt long lanh ý cười:

"Ngươi cũng biết đấy, nếu huynh ấy không muốn, thì cho dù phụ thân ngươi có ra lệnh cũng không sai khiến được đâu. Ta là người ngoài, sao biết được hành tung của huynh ấy chứ."

Nói đoạn, Lâu Cơ nghiêng mặt, hàng mi dài khẽ rung, ánh mắt lấp lóe tia gian xảo:

"Nhìn vẻ mặt của ngươi lúc nãy, ta còn tưởng ngươi không hề động lòng với nha đầu tóc vàng kia, sao giờ lại sợ hãi thế?"

Hứa Nguyên thoáng bước nhanh hơn, không tiếp tục đề tài này, ngược lại nhẹ giọng hỏi:

"Tỷ tỷ, chúng ta đi chậm như vậy thật sự không có vấn đề sao?"

Tốc độ hai người đi lại cũng không tính là chậm, gân nửa khắc đồng hồ đại khái cũng đã ở trong hành lang đi ra ngoài vài dặm, nhưng dư âm Thánh Nhân chiến đấu lớn bao nhiêu, Hứa Nguyên đã từng được chứng kiến.

Bất kể là ở Thương Nguyên kiếp trước, hay là ở trong hiện thực này hắn đều từng chứng kiến.

Uy thế của Man Vương mới vào cảnh giới Thánh Nhân đã có thể nói là ngập trời, tuy chưa từng thấy bộ dáng nghiêm túc của vị cữu cữu kia, nhưng từ trận chiến cuối cùng giữa Thương Nguyên và phụ thân hắn đã có thể thấy được phần nào.

Trận chiến đó, trực tiếp đánh cả Đế An Thành thành phế tích.

Trong Thương Nguyên, Đế An Thành không lớn, chỉ có mấy tấm bản đồ.

Nhưng trong hiện thực, Đế An Thành là một tòa thành lớn, kéo dài rộng rãi, từ trên cao quan sát vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối.

Mà từ trong lời nói của Lâu Cơ, có thể thấy thực lực của vị cữu cữu kia còn mạnh hơn cả phụ thân hắn. Dù sao khi cả đời đều hướng tới lý tưởng, chung quy cũng phải từ bỏ một vài thứ.

Đôi mắt quyến rũ của Lâu Cơ cong thành hai vầng trăng khuyết:

"Ngươi sợ chiến đấu sẽ lan đến gần ngươi sao?"

Hứa Nguyên rất thành thật gật gật đầu:

"Dư ba Thánh Nhân, ta không chịu nổi."

"Trường Thiên, ngươi quên rồi sao?"

Lâu Cơ nâng cánh tay trắng như tuyết, vuốt ve tóc dài của Hứa Nguyên, híp mắt, giọng nói rất nhẹ:

"Ngươi bây giờ đang ở trong tướng phủ, hơn nữa hôm nay chính là ngày đại yến cuối cùng."

Im lặng một cái, Hứa Nguyên cười nhẹ một tiếng. Trong cốt truyện của Thương Nguyên, rất nhiều cao tâng của Tướng phủ đều chết ở bên ngoài, chết vì cùng nhân vật chính của cốt truyện 1vs1, nếu như Boss đỉnh cấp đều hội tụ ở trong Tướng Quốc phủ, cho dù là người chơi Thánh Nhân bật hack cũng chỉ có thể bị quần ẩu đến chết.

“Cũng đúng, ngược lại là ta đa tâm.”

Trái tim treo lơ lửng một lần nữa được thả lại, tâm tư Hứa Nguyên bắt đầu linh hoạt, nhẹ giọng hỏi:

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ cảm thấy người bị truyền tống tới thật sự sẽ là Hoàng đế Sean sao?"

Lâu Cơ không đáp mà hỏi lại:

"Ngươi cảm thấy nha đầu kia đang lừa ngươi sao?"

Hứa Nguyên nhún vai, không trả lời, nhưng thân sắc trên mặt đã nói rõ hắn không tin.

Lời nói thốt ra từ trong miệng Aulunli, Hứa Nguyên hắn cũng sẽ không tin một chữ nào.

Aulunli làm sứ thân đi sứ Đại Viêm, Hoàng đế Sean tất nhiên biết rõ tình hình, dưới loại tình huống này còn hưởng ứng truyền tống, một mình đi vào nội địa đế quốc khổng lô không biết, đây là chuyện phải có bao nhiêu quyết đoán, hoặc là nói có bao nhiêu tự tin mới có thể làm ra?

"Ta ngược lại cảm thấy có thể là thật."

Lâu Cơ khẽ cười một tiếng, thản nhiên cười nói:

"Cho dù không phải bản thân Hoàng đế Sean, cũng ít nhất sẽ là một vị Thánh Nhân."
Bình Luận (0)
Comment