Chương 1177: Phượng Cửu Hiên Rút Kiếm
Chương 1177: Phượng Cửu Hiên Rút KiếmChương 1177: Phượng Cửu Hiên Rút Kiếm
Hứa Nguyên liếc qua hành lang tối đen phía sau, thấp giọng hỏi:
"Vì sao tỷ tỷ lại nghĩ như vậy?"
"Đương nhiên là trực giác của nữ nhân."
Lâu Cơ cười thản nhiên:
"Ta cảm thấy nha đầu tóc vàng kia dám làm như vậy, tất nhiên là có tự tin một đầu khác của truyền tống trận sẽ hưởng ứng nàng ta."
Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng, lắc đầu:
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ chính là làm công tác tình báo, tin tưởng trực giác cũng không phải là một thói quen tốt, hơn nữa dùng tính mạng một vị Thánh Nhân mạo hiểm tới cứu một hoàng nữ Nguyên Sơ? Sean đế quốc hơn phân nửa là điên rồi."
Lâu Cơ liếc Hứa Nguyên một cái, trong mắt mang theo một tia chế nhạo:
"Trường Thiên, Hoa Hồng cũng là Nguyên Sơ, Khương Hà cùng Hứa Hâm Dao thậm chí chỉ là Ngưng Hồn, ngươi cảm thấy tâm quan trọng của các nàng ấy sẽ thấp hơn một vị Thánh Nhân sao?"
"Tu vi xác thực có thể quyết định rất nhiều thứ, nhưng lại không thể quyết định hết thảy, trên người nha đầu tóc vàng kia đại khái có một chút đồ vật bất thường đối với Sean đế quốc."
Lâu Cơ chậm rãi nói, ngước mắt nhìn thoáng qua hành lang chật hẹp phía trên.
Tầm mắt của nàng phảng phất xuyên qua trận pháp khổng lồ bao phủ toàn bộ lòng đất, xuyên qua tầng đất dày nặng, thấy được bữa tiệc linh đình phồn thịnh trong tướng phủ.
Nhìn chằm chằm bầu trời mấy hơi thở, Lâu Cơ thu hồi tâm mắt, tiếp tục cất bước đi về phía trước:
"Hơn nữa người ta không đến, mưu đồ lần này chẳng phải thất bại sao? Phụ thân còn chờ mượn cơ hội ngươi sáng tạo ra để diệt trừ một nhóm người bằng mặt không bằng lòng."
Hứa Nguyên chậm rãi đuổi theo, cười nói:
"Nếu thật sự tới, phụ thân không có dự định khác sao?"
"Đương nhiên là có."
Lâu Cơ ngọc thủ nhẹ nhàng phẩy phẩy:
"Nếu thật sự đến, cữu cữu hẳn là sẽ thay phụ thân đưa cho vị Thánh Nhân đến từ Sean kia một vài lời.
"Dù sao, lấy cục diện bây giờ, nếu như đạt thành giao dịch với cao tầng của Sean đế quốc, thì Giới Không Thạch chẳng đáng là gì, lợi ích thu hoạch được so với chém giết một tên Thánh Nhân còn lớn hơn rất nhiều."
Nhà giam âm u nhỏ hẹp, hai vị nam tử như thần tiên sa xuống phàm trần. Khi ánh mắt giao nhau giữa không trung, không khí u ám bỗng chốc như bị chia cắt thành hai nửa rõ ràng.
Trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, Aulunli đang quỳ một gối trên mặt đất, vô thức mím chặt môi.
Hoàng đế và nam nhân áo trắng kia chẳng cần làm gì, chỉ đứng đó thôi, nàng đã cảm thấy hô hấp khó khăn, vô cùng áp lực.
Aulunli vốn là kẻ thích khống chế, thích nhìn xuống hơn là ngước nhìn. Thế nhưng lúc này, nàng ta lại không thể không cúi đầu trước khí thế bức người tỏa ra từ hai người bọn họ.
"Cộc. Cộc."
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ sự im lặng đến nghẹt thở trong nhà giam. Từ trong bóng tối, một nam nhân chậm rãi bước ra.
Dù chỉ tiến lên một bước, thân ảnh hắn vẫn ẩn hiện trong bóng tối.
Ánh sáng thánh khiết tỏa ra từ người Hoàng đế như bị bóng tối ăn mòn, lan theo từng bước chân của nam nhân kia, bóng tối bao trùm, nuốt chửng cả nhà giam.
Không, phải nói là nhà giam đã trở về với dáng vẻ vốn có của nó - âm u, ẩm ướt và mục nát.
Từng bước chân của nam nhân kia tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như giẫm lên trái tim người khác, khiến người ta không khỏi run sợ.
Hoàng đế nhìn nam nhân cầm kiếm, khi hắn ta bước thêm một bước, mái tóc vàng kim óng ánh dưới lớp pháp bào màu tím đen bỗng nhiên bay lên, không gió mà động, như muốn chào hỏi, lại như khiêu khích.
Phượng Cửu Hiên dừng bước.
Bóng tối dưới chân hắn ta bị ánh sáng thánh khiết xua tan, rọi lên tà áo trắng muốt, sáng hơn cả tuyết ba phần.
Hai người bọn họ, một người mang khí chất cao quý thánh khiết, một người mang theo sát khí lạnh lẽo như băng, vốn nên gặp nhau trên đỉnh núi cao vời vợi, hoặc bên bờ sông Hải Lạc cuồn cuộn sóng, giữa trời đất bao la, mưa gió bão bùng.
Cảnh tượng ấy, chắc hẳn sẽ rất đẹp.
Thế nhưng đáng tiếc, nơi đây chỉ là một nhà giam tăm tối, ngột ngạt, với bầu không khí quỷ dị đến rợn người.
Phượng Cửu Hiên chậm rãi rút kiếm.
"Kengl"
Âm thanh thanh thúy vang lên, xé toạc không gian yên lặng, như muốn cắt đứt cả ánh sáng, chia nhà giam thành hai nửa đối lập - sáng và tối. Vách tường nhà giam được làm bằng vật liệu đặc biệt bỗng nhiên rung lên, từ đó xuất hiện những vết nứt nhỏ như mạng nhện, lan ra khắp nơi.
Không một lời nói, Phượng Cửu Hiên chỉ yên lặng rút kiếm.
Hoàng đế cũng yên lặng nhìn hắn ta.
Gió lạnh nổi lên trong nhà giam, thổi tung mái tóc vàng của Aulunli, khiến sắc mặt nàng ta trắng bệch. Những vết thương nhỏ xuất hiện trên làn da trắng nõn, sau đó nhanh chóng liền lại dưới ánh sáng chói lòa.
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng kiếm khí đã bao trùm khắp nơi.