Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 883 - Chương 1196: Chuyện Xưa Của Lâu Cơ 3

Chương 1196: Chuyện Xưa Của Lâu Cơ 3 Chương 1196: Chuyện Xưa Của Lâu Cơ 3Chương 1196: Chuyện Xưa Của Lâu Cơ 3

Lâu Cơ dường như không để ý, nàng bình thản kể lại những suy nghĩ của mình khi mới sáu tuổi:

"Dọc đường đi, ta luôn tự nhủ phải kiên cường, bởi vì ta biết mình khác với những nữ nhân khác. Ta xinh đẹp, thông minh, chỉ cần vào được Giáo Phường Ty, ta sẽ nhanh chóng có được đãi ngộ tốt nhất, sau đó từng bước leo lên, cho đến khi gặp được kẻ đã một lời định đoạt sinh tử của cả nhà ta..."

"Báo thù?"

"Lý do thật cũ kỹ?"

"Lúc ấy, ngươi cần một lý do để sống sót."

Lâu Cơ nghe vậy, im lặng một lúc, sau đó khẽ cười:

"Phải, là lý do để sống sót."

Đó là những gì Lâu Cơ khi ấy nghĩ, nhưng hồng nhan bạc phận, tai ương luôn ập đến với những người bất hạnh.

Nàng không được như ý nguyện, bởi vì trên đường đi bọn họ gặp yêu thú tập kích.

Quân lính áp giải không địch lại yêu thú, nhanh chóng bị đánh tan tác, hơn hai mươi chiếc xe chở tù nhân bị vứt bỏ giữa nơi hoang dã, trở thành miếng mồi ngon của yêu thú.

Lâu Cơ nói, khi nhìn thấy con yêu thú đó tiến về phía xe mình, nàng không hề sợ hãi, bởi vì nàng biết mình có thể sống sót.

Dùng mạng của những nữ nhân khác trên xe để đổi lấy mạng sống cho mình. ...

Lâu Cơ thản nhiên kể lại tình cảnh lúc đó, thậm chí còn cười nói:

"Cũng may nhờ phụ thân tỷ tỷ từng làm quan, nên ta biết được một chút tập tính của yêu thú cấp thấp."

Tuy đã biết trước kết quả, nhưng Hứa Nguyên vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Khác với Lâu Cơ lúc trước, hắn biết rõ, cho dù là yêu thú cấp thấp thì người thường cũng khó lòng chống đỡ, huống chi nàng khi ấy mới chỉ là một tiểu cô nương sáu tuổi.

Chỉ cần xảy ra chút sơ suất, e rằng hắn đã không thể gặp được Lâu Cơ xinh đẹp như hiện tại.

Nếu đổi lại là hắn gặp phải tình cảnh ấy...

Hứa Nguyên thử đặt mình vào hoàn cảnh lúc đó.

Kết luận rất đơn giản, nếu là hắn, hắn cũng có cơ hội sống sót.

Chỉ cân nhớ kỹ một điều. Trí thông minh của yêu thú cấp thấp không cao, cũng giống như dã thú bình thường mà thôi.

Chết bạn còn hơn chết mình.

Không cần chạy nhanh hơn yêu thú, chỉ cần chạy nhanh hơn những người khác là được. Đợi đến khi yêu thú ăn no, tự nhiên sẽ thoát được.

Nhưng muốn sống sót ở nơi hoang dã, cần phải tính toán nhiều hơn thế.

Đầu tiên, không được để bị thương.

Mùi máu tươi sẽ thu hút yêu thú, thậm chí cả dã thú trong rừng cũng sẽ đánh hơi mà đến.

Tiếp theo, phải tính đến chuyện lương thực.

Lãnh thổ Đại Viêm bát ngát, có đến tám phần là đất hoang, đường xá xa xôi, có khi đi cả tuần, nửa tháng cũng không thấy bóng người. Tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn một ít lương khô từ lúc ở trên xe chở tù.

Bởi vậy, khi yêu thú tấn công, phải thật bình tĩnh, lên kế hoạch dụ yêu thú, đồng thời tìm đường thoát thân...

Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên bỗng im lặng.

Hắn chợt nhận ra một điều,

Lâu Cơ lúc ấy mới chỉ...

Sáu tuổi.

Hứa Nguyên hắn, nếu là khi sáu tuổi gặp phải chuyện như vậy, liệu có thể làm được gì?

Hơi lục tìm trong ký ức.

Kiếp trước hình như ở quê nhà dùng ná bắn chim, chơi bùn đất, kiếp này cũng là gây chuyện thị phi khắp nơi trong tướng phủ.

Ngẫm lại những ký ức này, trong lòng hắn thoáng có chút mỉm cười, lại còn dâng lên cảm giác như đang nghe kể chuyện.

Chuyện của một vị nữ chính.

Nhưng đây không phải chuyện kể, mà là những gì Lâu Cơ đã thực sự trải qua.

Sau khi sống sót sau cuộc tấn công của yêu thú, Lâu Cơ dựa vào lương khô nhặt được khi chạy trốn, cực khổ lắm mới sống sót trong vùng núi rừng hoang vu, trước không thấy thôn, sau không thấy quán xá.

Nhưng đoạn này Lâu Cơ chỉ kể lướt qua.

Là người yêu thích sinh tôn dã ngoại ở kiếp trước, Hứa Nguyên mơ hồ có chút tiếc nuối.

Cũng như trước kia, Lâu Cơ lần này lại nhìn ra ý nghĩ trong lòng Hứa Nguyên, nàng nhấc một ngón tay thon dài, khế cười nói: "Khoảng thời gian đó chẳng có gì đáng nói, ta nhớ đường chạy trốn, dùng lương khô nhặt được, ẩn náu trong núi rừng ba bốn ngày, rồi mới quay lại nơi bị tập kích.

"Dù sao, yêu thú cấp thấp chỉ ăn thịt, không ăn lương khô."

Hứa Nguyên nghe vậy im lặng.

Không ngờ tâm tư nàng từ nhỏ đã kín đáo đến vậy.

Mùi máu tanh nồng nặc sẽ thu hút dã thú trong vòng mấy dặm xung quanh. Yêu thú ăn xong đợt một, lại đến lượt dã thú lớn hơn ở đợt hai đến nhặt nhạnh, rồi đợt ba, đợt bốn, cho đến khi những người đáng thương kia chỉ còn là những bộ xương khô nhuốm máu, không thể nhận ra.

Mà dựa theo quy mô đoàn xe mà Lâu Cơ miêu tả, ba bốn ngày e là bữa tiệc của lũ yêu thú kia còn lâu mới kết thúc.

Nhưng Hứa Nguyên cũng chợt thông suốt.

Làm như vậy, có thể sẽ chết.

Nhưng không làm vậy, chắc chắn sẽ chết.

Tính tình bình tĩnh có lẽ là trời sinh, nhưng kỹ năng sinh tồn thì không phải tự nhiên mà có.

Tiểu Lâu Cơ khi đó còn nhỏ, hẳn là nàng hiểu rõ, mình không có khả năng tìm được thức ăn trong núi rừng, cho nên chỉ có thể mạo hiểm trở vê.

Sau đó.

Tiểu Lâu Cơ được thương đội thu nhận, làm tiểu nhị khách điểm, thậm chí còn làm nha tỳ cho phu nhân của trại thổ phi.
Bình Luận (0)
Comment