Chương 1197: Khát Vọng Sống
Chương 1197: Khát Vọng SốngChương 1197: Khát Vọng Sống
Nhiều phen lăn lộn, bươn chải nơi đáy xã hội.
Năm Vĩnh Khánh thứ bốn mươi ba, mười năm sau khi Hứa Ân Hạc vào kinh, Lâu Cơ tuy chậm ba năm, nhưng cuối cùng cũng đến được trái tim của Đại Viêm, Đế An thành.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước một gian nhã các khác, cửa viện đóng chặt.
Lâu Cơ nhấc vòng cửa, gõ nhẹ hai tiếng, vừa dịu dàng cười nói:
"Nói ra cũng trùng hợp, lần đầu tiên vào kinh, ta đã gặp phụ thân ngươi rồi, nhưng khi đó ngài ấy ngồi xe ngựa, diễu hành khắp phố, người trên đường hầu như đều bàn tán về ngài ấy, ta cũng chỉ nhìn lướt qua phụ thân ngươi qua khung cửa sổ."
Ánh mắt Hứa Nguyên thoáng hiện vẻ hứng thú:
"Tỷ thấy thế nào?"
"Còn có thể thế nào nữa, thoáng nhìn qua, ta thấy vị công tử này đẹp trai thật. À, lúc đó phụ thân ngươi chắc cũng gần ba mươi rồi, chỉ là vì tu vi cao nên trông trẻ thôi."
Lâu Cơ khẽ buông lời châm chọc, rồi lại khẽ cười nói:
"Nhưng nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân ngươi, ta đã nhắm vào ngài ấy rồi."
"Nhắm vào?"
Hứa Nguyên nhướng mày.
"Ngươi đừng chạy đi mách với phụ thân đấy nhé?"
Lâu Cơ liếc xéo hắn một cái, ý cười dịu dàng:
"Lúc đó phụ thân ngươi đã là tân quý trong triều, chưa đến ba mươi tuổi đã nổi danh thiên hạ hơn mười năm, lại còn giữ chức Tế tửu Quốc Tử Giám, bám lấy ngài ấy, lợi dụng quyền thế của ngài ấy, hẳn là sẽ có ích cho việc báo thù của ta."
Lúc đó Lâu Cơ chắc cũng chỉ mới chín tuổi, Hứa Nguyên lại không thấy loại ý nghĩ này xuất hiện trong đầu nàng có gì là không hợp lý, hắn khẽ hỏi:
"Vậy sau đó thì sao?”
Đối với câu hỏi này, Lâu Cơ chỉ mỉm cười, không trả lời, trực tiếp bỏ lửng câu chuyện.
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, lại cho Hứa Nguyên lý do cho sự bỏ lửng kia. Vị khách khanh ở bên trong đến mở cửa.
Khác với Long bà bà ôn hòa, nữ nhân lần này là một phụ nhân trung niên, gò má cao, mắt xếch, nhìn qua tuy xinh đẹp, nhưng lại toát ra vẻ chanh chua, đanh đá.
Hứa Nguyên thoáng nhớ lại thân phận của đối phương. Tế tửu đương nhiệm của Quốc Tử Giám.
Tuy rằng tầng lớp bình dân vẫn còn sống trong xã hội phụ quyền, nhưng theo từng bậc giai cấp, dần dần tiếp xúc với con đường tu hành, nữ tử của những gia tộc lớn nhất cũng có thể vào triêu làm quan.
Nhưng mà, bởi vì một số đặc điểm sinh lý bẩm sinh, tỷ lệ nữ quan trong triều Đại Viêm vẫn rất nhỏ.
Đang lúc suy nghĩ, biến cố đột nhiên xảy ra.
Vị mỹ phụ trung niên tướng mạo cay nghiệt này vừa nhìn thấy Hứa Nguyên, liền lập tức ra tay.
Mục tiêu là Hứa Nguyên.
Một luồng hàn quang loé lên trong đêm đông lạnh giá, kình phong nổi lên thổi tung mái tóc dài của Hứa Nguyên, tuyết trên mặt đất bay mù mịt, tạo thành một màn sương tuyết trước cửa viện.
Chưa kịp định thần, Hứa Nguyên đã thấy một thanh nhuyễn kiếm ánh lên màu xanh biếc kê sát ấn đường của mình.
Rất gần.
Nhưng cũng xa vời vợi như trời với đất.
Lâu Cơ đã kịp thời đưa tay ra, nắm lấy mũi kiếm nhuốm đầy kịch độc, ánh mắt nàng bình thản.
Mỹ nhân cay nghiệt cắn chặt môi, thân hình mảnh mai trong bộ váy lụa mỏng run lên nhè nhẹ giữa trời gió tuyết.
Một kiếm vừa rồi, kết cục đã định.
Nàng nhìn Lâu Cơ, khóe môi mấp máy:
"Vì sao tỷ lại..."
So với khi đối diện với Long bà bà, ánh mắt Lâu Cơ lần này lạnh lùng hơn rất nhiêu, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, quyến rũ:
"Phu quân của ngươi đã vượt quá giới hạn, không chỉ một lần, mà ngươi lại ngâm đồng ý."
Nghe vậy, ánh mắt mỹ phụ cay nghiệt trở nên ảm đạm, dường như đã chấp nhận số phận.
Nhưng ngay sau đó.
Hứa Nguyên bỗng cảm thấy ngực mình như bị đè nén, khó thở, đầu óc choáng váng, không kịp vận công chống cự, hắn ngã nhào sang một bên.
Mỹ phụ cay nghiệt thét lên:
"Lâu Cơ, đừng động, nếu không ta sẽ..." Lời còn chưa dứt, mỹ phụ trung niên bỗng ôm lấy cổ, quỳ sụp xuống nền tuyết trước mặt hai người, miệng phát ra những tiếng ú ớ đứt quãng.
Gương mặt thanh lệ vặn vẹo, dường như thống khổ đến cực điểm.
Lâu Cơ ôm Hứa Nguyên vào trong lòng, mặc cho hắn tựa vào vai mình, nhìn nữ nhân đang quỳ trên mặt đất thống khổ giãy giụa, giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh:
"Tâm Minh, ngươi như vậy thật khó coi, đừng quên độc công của ngươi là ai dạy."
Dứt lời.
Nữ tử thống khổ ngã nhào vào trong đống tuyết trước cửa.
Ôm thân thể mềm mại ngọt ngào của Lâu Cơ, Hứa Nguyên yên lặng liếc nữ tử giấy giụa trên mặt đất, trong lòng thở dài một tiếng.
Đối mặt với tử vong, có kẻ chọn cách ra đi trong thể diện, mà có kẻ lại cần một chút trợ giúp nho nhỏ.
Sự im lặng lan tràn trong gió tuyết, ước chừng nửa khắc sau nữ tử mới dần dần ngừng giãy giụa.
Thất khiếu chảy máu, chết rất thống khổ, giống như đã phải trải qua tất cả tuyệt vọng cực đoan nhất trên thế gian này.
Mà trong sự trâm mặc này, Hứa Nguyên cảm thấy lạnh, liền vô thức ôm chặt lấy Lâu Cơ.
Lâu Cơ phát hiện ra hành động ấy, khẽ hừ một tiếng:
"Còn không buông tay? Ngươi cũng muốn thử loại độc này một chút sao?"