Chương 1203: Long Tâm Linh
Chương 1203: Long Tâm LinhChương 1203: Long Tâm Linh
Con cháu thế gia có tu vi, đa phần đều chọn kết giao với tu sĩ. Ngược lại, con cháu phàm nhân lại hoàn toàn khác. Đã có rất nhiều ghi chép vê việc con cháu phàm nhân vì nhiều lý do khác nhau mà yêu phải những người kỳ quái.
Góa phụ, phụ nữ có chồng, kỹ nữ, du hiệp, thô phu, thương nhân, ... đủ loại người.
So với nam giới, nữ giới càng thêm bất lợi.
Bởi vì cho dù nam giới có yêu phải người phàm, ít nhất họ sẽ không mang theo cái bụng bầu trở về gia tộc.
Đối với thế gia, con hoang là chuyện bê bối, khiến gia tộc hổ thẹn. Nếu những người này mang theo con cái đến tìm, nuôi hay không nuôi?
Quan trọng hơn là.
Nếu tỉ lệ con cháu sinh ra với người phàm quá cao, làm ô uế huyết mạch tu luyện của gia tộc thì phải làm sao?
Quyền thế của thế gia đại tộc phần lớn đều dựa vào những cường giả cao thủ đời đời truyền thừa. Nếu trong thời gian dài không có con cháu tài giỏi ra đời, gia tộc chắc chắn sẽ dần dần đi đến suy bại.
Đây là bài học xương máu mà các thế gia đại tộc đúc kết được qua nhiều đời, cũng là thiết luật bất biến để thế gia muốn trường tồn.
Mà Long Tâm Linh chính là một người con gái như vậy.
Nàng là người mang huyết mạch Thánh Nhân, nhưng lại là phế thể bẩm sinh.
Cũng giống như Hứa Nguyên, nàng trúng phải "giải độc đắc", và cũng giống như Hứa Nguyên, nàng không chịu ngồi yên một chỗ.
Nàng khao khát tự do và thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài.
Nhưng so với môi trường tự do thoải mái của Tướng phủ, Long Tâm Linh lại như chim trong lồng, chỉ có thể nhìn trời xanh qua song sắt. Gia giáo nghiêm khắc của Long gia ở kinh thành đã giam cầm nàng trong Long phủ.
May mắn thay, giống như Hứa Nguyên, nàng có một người đại ca rất yêu thương nàng.
Vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi, với sự giúp đỡ của đại ca, Long Tâm Linh lén lút trốn khỏi Long phủ, nơi giam cầm nàng suốt mười sáu năm.
Cũng chính vào lúc đó, Long Tâm Linh ở tuổi mười sáu rực rỡ đã gặp được Lâu Cơ, khi đó mới mười hai tuổi.
Mặt đất màu nâu ở Hắc Hạng thường xuyên xuất hiện những vũng máu khô, phần lớn đường phố đều nồng nặc mùi máu tanh và chất thải, vô cùng dơ bẩn, hôi thối.
Nhưng Long Tâm Linh không hề quan tâm, nàng tò mò với mọi thứ xung quanh, đôi mắt long lanh thích thú, chạy nhảy trong dòng người tấp nập.
Khi thấy những người bán hàng rong đánh nhau vì vài đồng tiền, nàng thích thú vỗ tay reo hò.
Khi trông thấy có kẻ say nằm bên đường, nàng sẽ bịt mũi, rón rén lại gần, dùng ngón tay chọc chọc xem hắn đã tắt thở hay chưa.
Gặp món ăn vặt chưa từng nếm thử, nàng chẳng tiếc móc hầu bao rủng rỉnh, mua cho bằng được thứ quà vặt chỉ đáng giá vài đồng lẻ.
Trang phục lộng lẫy cùng đôi mắt trong sáng ngây thơ của nàng thu hút ánh nhìn tò mò của không ít người.
Trong số đó có cả Lâu Cơ.
Giữa dòng người tấp nập nơi khu phố sầm uất nhất Hắc Hạng, khi Long Tâm Linh đang ung dung dạo bước thì Lâu Cơ, trong bộ y phục đen bó sát, lướt ngang qua nàng.
Thế nhưng, nàng cũng chẳng để tâm đến Long Tâm Linh quá lâu.
Hãy buông bỏ cái thói bao đồng, hãy thuận theo số phận an bài cho mỗi người.
Nàng từng chứng kiến biết bao kẻ lắm tiên nhiều của, vì nghe danh Hắc Hạng mà tìm đến, rồi bị bóng tối nơi đây nuốt chửng. Nếu là ba năm trước, có lẽ nàng đã động lòng trắc ẩn với tiểu thư con nhà giàu có vẻ non nớt trước mắt, nhưng giờ đây, với sự giúp đỡ của lão nhân gia, nàng đâu cần bận tâm đến những điều đó nữa.
Chỉ tiếc rằng, Lâu Cơ có thể làm ngơ trước sự hiện diện của Long Tâm Linh, nhưng Long Tâm Linh thì không.
Vị tiểu thư này vừa nhìn thấy Lâu Cơ đi ngang qua liền toát lên vẻ tò mò, nàng lên tiếng gọi với theo, thấy Lâu Cơ không đáp lại, nàng vội vàng chạy tới, nắm lấy tay cô gái lạnh lùng kia.
Chẳng vì lý do gì khác.
Chỉ đơn giản là vì Lâu Cơ sở hữu một dung nhan quá đỗi xinh đẹp.
Vẻ đẹp ấy khiến người ta chỉ cần lướt qua trong dòng người là có thể ngay lập tức nhận ra.
Khí chất và dung mạo ấy chẳng hề hòa lẫn với sự hỗn tạp, bụi bặm nơi Hắc Hạng, chính điều đó khơi gợi sự tò mò trong lòng Long Tâm Linh.
Nhưng rõ ràng, lần đầu gặp gỡ theo cách này chẳng mấy dễ chịu.
Long Tâm Linh giống như chú chim non ngây thơ, trong khi Tiểu Lâu Cơ lại như một chú mèo đen lạnh lùng. Cổ tay mảnh khảnh bị giữ chặt, nhưng ánh mắt nàng khi nhìn lại vẫn lãnh đạm đến vô tình.
Dưới ánh mắt của Tiểu Lâu Cơ, Long Tâm Linh bỗng chốc trở nên lúng túng, ấp úng hỏi han vài câu ngớ ngẩn như "Phủ đệ của ngươi ở nơi nào?", khiến Tiểu Lâu Cơ ngỡ rằng vị tiểu thư này có vấn đề về thần kinh.
Thấy vậy, Tiểu Lâu Cơ nén tiếng thở dài, kiên nhẫn nghe Long Tâm Linh hỏi hết những điều nàng muốn, sau đó mới nhỏ nhẹ lên tiếng nhắc nhở.
Nàng khuyên Long Tâm Linh chớ nên phô trương tiền bạc ở Hắc Hạng, rôi bảo nàng hãy mau chóng về nhà, bởi Hắc Hạng không phải nơi dành cho những tiểu thư khuê các như nàng.
Khi nói ra những lời này, nàng khẽ liếc mắt về phía đám người hung hãn đang lăm le dòm ngó.
Bọn chúng vừa chạm phải ánh mắt nàng liên vội vàng lảng tránh.
Ba năm làm việc dưới trướng lão nhân gia đã tạo nên "tiếng tăm" không nhỏ cho cô bé mười hai tuổi ở Hắc Hạng.
Tiểu Lâu Cơ nào ngờ rằng, lời cảnh cáo của nàng chẳng những không khiến vị tiểu thư kia e dè, mà trái lại, còn khiến nàng ta hoàn toàn buông bỏ mọi phòng bị, như thể vừa được kích hoạt một cơ chế nào đó.