Chương 1222: Nhiễm Thanh Mặc Tới Tìm 2
Chương 1222: Nhiễm Thanh Mặc Tới Tìm 2Chương 1222: Nhiễm Thanh Mặc Tới Tìm 2
Trong phút chốc, cửa nội viện yên ắng đến mức chỉ còn nghe tiếng tuyết rơi. Thiếu nữ áo đen cứ thế đứng lặng, nhìn hai hàng dấu chân kéo dài vào sâu trong nội viện.
Giữa màn đêm tuyết tĩnh mịch, một tầng sương trắng mỏng phủ lên vai áo nàng. Tuyết mới rơi xuống dần vùi lấp dấu chân trên mặt đất.
Chẳng biết qua bao lâu, một giọng nói lạnh nhạt bỗng vang lên bên tai, đột ngột đến mức không rõ từ đâu vọng lại:
"Nếu không muốn vào thì đóng cửa lại rồi rời đi."
Nghe vậy, Nhiễm Thanh Mặc giật mình, chưa kịp lên tiếng thì đã có một luồng kình lực êm ái đẩy nàng từ phía sau.
Tu vi của người này thâm sâu khó lường.
Nàng không thể nào kháng cự, thân thể mềm mại bất giác bị đẩy vào trong sân.
Loạng choạng mấy bước, nàng vừa đứng vững thì giọng nói kia lại vang lên:
"Nếu đã chọn vào rồi thì đi xem thử đi, phòng Trường Thiên ở sân thứ hai từ cuối vào."
Nhiễm Thanh Mặc vội vàng lên tiếng:
“Ta không...'
"Râm."
Cửa nội viện đóng sập lại.
Nhiễm Thanh Mặc ngẩn người.
Nàng bối rối nhìn quanh.
Đây là lần đầu tiên nàng bước vào nội viện Tướng phủ. Nhìn qua thì nơi này cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng sư phụ từng dặn, nội viện Tướng phủ không cho phép người ngoài tự ý ra vào, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng lần này là nàng bị người ta đẩy vào, hơn nữa phụ thân Hứa Nguyên cũng đã lên tiếng hỏi, chắc là không sao đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, nàng bớt lo lắng hơn đôi chút. Nàng liếc nhìn con đường nhỏ phía trước, khẽ lẩm bẩm: "Xin lỗi đã làm phiền", rồi chậm rãi bước theo dấu chân trên nền tuyết.
Đêm tuyết không trăng, ánh đèn minh văn bên ngoài lại bị ngăn cách bởi cánh cửa, con đường trong nội viện tối om. May là với tu vi của mình, Nhiễm Thanh Mặc vẫn có thể nhìn rõ mọi vật. Tiếng bước chân giẫãm lên tuyết vang lên đều đều, cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa hé mở, nàng mới chân chừ dừng lại.
Nơi này, chắc là sân của Hứa Nguyên. Cánh cửa không biết là vô tình hay cố ý mà không đóng, để lộ toàn bộ cảnh vật bên trong.
Đình đài, ao nhỏ, hòn non bộ... So với những công trình nguy nga tráng lệ hay cổ kính trang nhã bên ngoài, biệt viện nơi đây có phần đơn sơ quá mức.
Nhưng Nhiễm Thanh Mặc cũng chẳng mấy để tâm. Đôi mắt đen láy của nàng đảo khắp nơi, tìm kiếm bóng hình quen thuộc, nhưng đáng tiếc, Hứa Nguyên không có ở đây.
Ánh mắt nàng thoáng vẻ rụt rè, dừng lại trên cánh cửa đóng chặt, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hồi hộp khó tả.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng Nhiễm Thanh Mặc cũng hạ quyết tâm, bước qua bậc cửa, tiến vào trong sân.
"Cọt kẹt."
"Cọt kẹt."
"Cọt kẹt."
Vừa đi được vài bước, Nhiễm Thanh Mặc đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí lạnh lẽo.
Mùi rượu rất nhạt, nhưng dường như lại len lỏi khắp nơi.
Nàng muốn dùng ý hồn truy tìm nguồn gốc của mùi rượu theo bản năng, nhưng rồi chợt nhớ sư phụ và Hứa Nguyên đều từng nói làm vậy là bất lịch sự.
Nàng kìm nén suy nghĩ, tiếp tục bước về phía trước.
Lần này, tiếng bước chân giãm lên tuyết không còn vang lên nữa, thay vào đó là tiếng lâm bâm mơ màng:
"Ưm..."
Tiếng lầm bầm rất khẽ, nhưng trong đêm tuyết yên tĩnh lại nghe rõ mồn mội.
Nghe thấy tiếng động quen thuộc, Nhiễm Thanh Mặc mở to mắt, vội vàng rụt chân lại. Nàng cúi đầu nhìn xuống, thấy vị trí vừa giãm lên lộ ra một góc trường bào.
Nàng khẽ nhíu mày, cúi người xuống, ngồi xổm bên cạnh, đưa tay ra khẽ chọc vào trường bào.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay.
Dường như cảm thấy ngứa ngáy, người bên trong trở mình, hất tung lớp tuyết phủ trên người sang hai bên.
Cũng nhờ vậy mà Nhiễm Thanh Mặc có thể nhìn rõ dung mạo của người nọ. Nàng chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn gương mặt say ngủ của người kia, rồi lại đưa tay chọc chọc vào má hắn.
Không phản ứng.
Nàng lại chọc thêm cái nữa.
Vẫn không có phản ứng. Xem ra hắn ngủ say lắm rồi.
Khóe môi Nhiễm Thanh Mặc khẽ nhếch lên nụ cười. Nàng quay đầu nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa mở toang, rồi lặng lẽ gật đầu.
Hứa Nguyên uống say.
Say đến mức nằm ngủ ở đây luôn.
Có lẽ phụ thân Hứa Nguyên muốn nàng đưa hắn về phòng.
Đúng là một vòng tròn logic hoàn hảo!
Nghĩ đến liền làm, Nhiễm Thanh Mặc dứt khoát đưa tay nắm lấy cánh tay Hứa Nguyên, dìu hắn từ mặt tuyết lạnh lẽo đứng dậy.
Nặng như heo chết! Dù là Đại Tông Sư, Nhiễm Thanh Mặc cũng phải khẽ nhếch môi, dùng sức dìu hắn lên, đỡ hắn đi về phía sương phòng.
Tuyết rơi trong nếp áo trút xuống ào ào, động tĩnh này cũng dần dần khiến người nào đó tỉnh khỏi giấc mộng say.
"Ưm..."
Tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên, Hứa Nguyên chậm rãi mở đôi mắt còn mơ màng, trước mắt là một vùng tuyết trắng cùng cánh cửa phòng càng lúc càng gần.
Tâm trí đình trệ trong khoảnh khắc.
A, hình như lúc nấy hắn bước vào sân đã trượt chân.
Rồi sau đó... không còn gì nữa.
Bây giờ chắc là có người phát hiện, đang đưa hắn về phòng...
Là Hứa Trường Ca sao?
Hứa Nguyên cụp mi, theo bản năng nghĩ.
Nhưng cảm giác trên tay cùng chút ý thức còn sót lại mách bảo hắn, người đang đỡ mình không phải nam nhân.