Chương 1223: Gặp Mặt
Chương 1223: Gặp MặtChương 1223: Gặp Mặt
"Là Hứa Hâm Dao?"
Hắn vô thức lẩm bẩm, rồi lại lắc đầu, tự nhủ:
"Muội muội ngủ say còn hơn cả ta, ồ, hắc hắc, tỷ tỷ sao lại vào nội viện?"
Nghe tiếng hắn lâm bầm, Nhiễm Thanh Mặc bĩu môi, không đáp, im lặng từng bước dìu hắn về phía sương phòng. Đôi chân nàng lướt trên mặt tuyết, không dính một chút bụi trần.
"Ta... ta thật buồn nôn... sau này không uống rượu nữa..."
"Tỷ tỷ, người có thuốc giải rượu không?"
"Sao ta lại thấy trước mặt có một thanh kiếm bay qua bay lại..."
"Tỷ tỷ, sao người không nói gì vậy?"
Nhiễm Thanh Mặc cúi đầu, im lặng nghe hắn lải nhải bên tai, ánh mắt có chút ảm đạm.
Hai người đi đến trước cửa sương phòng, Nhiễm Thanh Mặc vận chuyển nguyên khí, đẩy cửa. Nàng đang định dìu Hứa Nguyên vào, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay trên vai nhẹ bẫng.
Nàng đang định quay đầu xem thử, thì...
"Chụt"
Tuyết rơi lác đác, tiếng tim đập như nổi trống.
Đôi mắt đẹp của Nhiễm Thanh Mặc mở to, rồi nàng cắn chặt môi, trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt vừa giận lại vừa oán trách.
Hắn... chắc là xem nàng thành tỷ tỷ ngực bự lần trước rồi.
Hôn một cái lên gò má trắng nõn của nàng xong, Hứa Nguyên liền vô lực ngã xuống đất.
Nhiễm Thanh Mặc vội vàng đưa tay đỡ lấy thân thể mềm nhữn như bùn của hắn, nén ấm ức trong lòng, dìu hắn đặt lên giường. Nàng hơi suy nghĩ, rồi đắp chăn cho hắn.
Hứa Nguyên từng nói, người tu vi thấp không chịu được lạnh.
Làm xong mọi việc, Nhiễm Thanh Mặc đứng đó, u ám nhìn khuôn mặt hắn, do dự không biết nên đi hay ở. Đúng lúc này, nàng bỗng thấy hắn cố gắng mở mắt.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trong đôi mắt mê say ánh lên ý cười, Hứa Nguyên nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
"Nhiễm Thanh Mặc, rốt cuộc ta cũng mơ thấy nàng."
Nói xong, hắn đột nhiên đưa tay kéo nàng lại.
Nhiễm Thanh Mặc còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực mạnh kéo lên giường.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt gân trong gang tấc, cố gắng kiềm chế bản năng muốn phản kháng.
Sư phụ từng nói, trước khi bái đường, nếu có kẻ muốn ngủ cùng nàng, cứ việc dùng Mặc Kiếm chém chất.
Nhưng sư nương lại nói, trường hợp này chỉ cần đánh cho một trận là được.
Sư phụ sư nương dạy nàng là vậy, nhưng đây là phòng của Hứa Nguyên...
Tim đập càng lúc càng nhanh, Nhiễm Thanh Mặc chớp mắt liên tục, thân thể căng cứng, nguyên khí trong kinh mạch bắt đầu vận chuyển.
Nhưng sau câu nói đó, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Chờ hồi lâu, Nhiễm Thanh Mặc thử cử động, muốn đứng dậy.
Nhưng nàng vừa động, đã bị Hứa Nguyên ôm chặt lấy.
Hắn ôm rất chặt, như sợ nàng chạy mất.
Nhiễm Thanh Mặc mím môi, định gỡ tay hắn ra, nào ngờ bàn tay đang ôm eo nàng lại len lên trên một chút.
Nàng lập tức không dám động nữa, mặc cho hắn ôm.
Cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp trong lòng, Hứa Nguyên cũng không dám manh động.
Hắn tỉnh rượu rồi.
Linh thị mách bảo, nguyên khí và băng hàn chi ý tỏa ra từ người thiếu nữ đã khóa chặt hắn.
Hỏng rồi, tảng băng trong lòng hóa ra là thật.
Trong sương phòng, tiếng tim đập như tiếng trống.
Lúc nấy, vì men say, Hứa Nguyên thật sự cho rằng thiếu nữ trước mắt là người trong mộng. Nhưng cảm giác ấm áp chân thật khiến hắn lập tức nhận ra mọi thứ đều là thật.
Sự thật chứng minh, cho dù là tảng băng lạnh lẽo đến đâu, một khi đã ôm vào lòng, đều ấm áp lạ thường. Bởi vì muốn tiện hành tẩu, Nhiễm Thanh Mặc xưa nay không có thói quen mặc xiêm y bằng lụa, chất liệu hắc y trên người là vải vóc đặc biệt của Kiếm Tông, sờ vào tay tuy không mấy dễ chịu, nhưng mặc dù vậy, xuyên qua lớp vải ấy, bàn tay Hứa Nguyên đặt bên hông thiếu nữ vẫn cảm nhận được đường cong mềm mại ẩn hiện.
Đương nhiên, lạnh thì cũng thật là lạnh.
Bị đạo uẩn của Nhiễm Thanh Mặc khóa chặt, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào, khiến Hứa Nguyên có cảm giác như có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Mặc dù nhắm mắt, linh thị vẫn cho phép Hứa Nguyên cảm nhận rõ ràng ánh mắt có phần cảnh giác của nàng đang đảo qua đảo lại trên mặt mình, theo ánh mắt ấy mà đến, còn có đạo uẩn đã tràn ngập khắp gian phòng.
Hứa Nguyên cố gắng nhớ lại chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn có thể hiểu được vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này, say rượu xong gắng gượng thêm một lúc, lúc nãy ở trong sân ngã xuống chẳng khác nào giọt nước tràn ly, nhưng hắn thật sự không hiểu vì sao mình lại trượt chân, càng không hiểu vì sao Nhiễm Thanh Mặc lại xuất hiện trong phòng mình lúc hắn bất tỉnh.
Cứ như có bàn tay vô hình nào đó đang thao túng mọi chuyện.
Hứa Nguyên cảm thấy là lão cha làm, nhưng hắn không có chứng cứ, cũng chẳng hiểu nổi động cơ của hắn.
Hắn suy nghĩ miên man, chợt nhận ra mình đã nghĩ hơi xa.
Xem ra hắn thật sự say rồi.
Huyễn Kiếm Tửu quả nhiên hậu kình rất mạnh, mặc dù đạo uẩn lạnh lẽo của Nhiễm Thanh Mặc đang bức bách, men say vẫn không ngừng cuồn cuộn dâng lên.
Ai từng say rượu rồi đều biết, nhắm mắt lại cứ như bị ném vào máy giặt, không gian xung quanh xoay chuyển không ngừng.