Chương 1224: Mượn Say Làm Liêu
Chương 1224: Mượn Say Làm LiêuChương 1224: Mượn Say Làm Liêu
Cảm giác buôn nôn và choáng váng khiến Hứa Nguyên siết chặt thiếu nữ trong lòng hơn một chút theo bản năng, hơi ấm từ nàng truyền sang khiến hắn cảm thấy an tâm.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hứa Nguyên liên hối hận.
Hắn cảm nhận được thiếu nữ trong lòng đã chuẩn bị xuất chiêu.
Nàng không giống công chúa, càng không giống Thánh Nữ biết điều.
Nếu bị kích thích, nàng thật sự có thể rút kiếm chém người.
Trước đó ở Thịnh Sơn huyện, nàng đã từng một kiếm chém bay nóc nhà rồi.
Men say bị nỗi kinh hãi dồn xuống, Hứa Nguyên nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Kinh nghiệm kiếp trước cho hắn biết, say rượu chính là lá chắn của hắn.
Bất kể là nữ nhân nào, khi đối mặt với nam nhân say rượu, cho dù ngoài miệng có ghét bỏ thế nào thì lòng bao dung cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Đương nhiên, điều này còn tùy thuộc vào ngoại hình và thiện cảm.
Nhưng Hứa Nguyên hắn cái gì cũng có, cho nên hắn chẳng hề lo lắng.
"Soạt."
Hai người nằm nghiêng đối mặt trên giường, tiếng sột soạt của quần áo vang lên trong gian phòng yên tĩnh, Hứa Nguyên vùi đầu vào hõm cổ thơm tho của nàng.
Mùi đàn hương thoang thoảng trong phòng hòa quyện cùng hương thơm thanh khiết từ người thiếu nữ phảng phất bên chóp mũi, Hứa Nguyên liên nhận ra thân thể nàng khẽ run, hàng mi dài chớp chớp, đôi môi hồng khẽ mím, tay ngọc đặt nhẹ lên ngực hắn.
Hứa Nguyên biết Nhiễm Thanh Mặc không phải đang quyến rũ hắn.
Bởi vì đầu ngón tay nàng vừa chạm vào ngực hắn, từng sợi băng sương đã lan ra.
Im lặng một lát, Hứa Nguyên như vô thức lẩm bẩm:
"Nhiễm Thanh Mặc..."
"Hả?"
Nghe thấy tiếng gọi, Nhiễm Thanh Mặc giật mình như chú thỏ nhỏ, vội vàng thu hồi đạo uẩn, nhỏ giọng hỏi:
“Chàng làm sao vậy... Hứa Nguyên?”
“Ta nhớ nàng."
Nghe được lời nói dịu dàng, đôi mắt long lanh của Nhiễm Thanh Mặc bỗng chốc mở to, ngơ ngác nhìn gương mặt say ngủ của hắn. Kỳ thật nàng có rất nhiều điêu muốn hỏi Hứa Nguyên.
Nàng muốn hỏi vê hôn ước giữa hắn và vị công chúa được phong hiệu Võ Nguyên kia, muốn hỏi tại sao hắn không muốn gặp nàng, nhưng khi nghe được câu nói dịu dàng kia, trong lòng nàng lại dâng lên một tia vui vẻ khó tả.
Đạo uẩn băng hàn cũng theo đó mà tiêu tán.
Lúc này, Hứa Nguyên thâm cảm thấy may mà có linh thị.
Nếu không có linh thị, với tu vi Dung Thân cảnh của hắn, đừng nói là dò xét đạo uẩn của nàng, e là ngay khi vừa cảm nhận được trạng thái của nàng đã bị phát hiện rồi.
Hắn siết chặt vòng tay, trước khi nàng kịp phản ứng, lại nhẹ nhàng nói:
“Ta lạnh..."
Nhìn nam nhân trước mặt đã vùi đầu vào ngực mình, Nhiễm Thanh Mặc khẽ mím môi, do dự một lúc rồi đưa tay ôm lấy đầu hắn.
Sư nương từng nói, nữ hài nhi không được để nam nhân tùy tiện chạm vào người, nhất là ngực.
Nhưng mà trước đây Hứa Nguyên đã chạm vào nhiều lần rồi, hơn nữa lần này cách một lớp y phục, chắc là không sao đâu...
Hứa Nguyên cảm thấy mình sắp thành công rồi.
Say rượu khiến đầu óc hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, không muốn nghĩ đến hậu quả, cũng không muốn nghĩ đến những chuyện vụn vặt khác, càng không muốn nghĩ đến việc nàng sẽ nổi giận mà rút kiếm chém người.
Trong lúc nhất thời, trong gian phòng tối om chỉ còn lại tiếng lâm bầm say rượu và tiếng sột soạt của quần áo, cho đến khi...
"Rắc rắc rắc..."
Tiếng xương cốt ma sát vang lên giòn giã, thay thế cho tiếng sột soạt của quần áo.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn Hứa Nguyên, ánh mắt có chút tức giận, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay đang làm loạn của hắn.
Nàng đã cố gắng khống chế lực đạo, nhưng cổ tay Hứa Nguyên vẫn vang lên tiếng rắc rắc.
Nghe như sắp gấy đến nơi.
Men rượu khiến cơn đau đến chậm hơn, nhưng động tác bị ngăn cản khiến Hứa Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng theo bản năng.
Đôi mắt đen láy vẫn trong veo như cũ, nhưng lúc này lại ẩn chứa một tia tức giận.
Sau khi trở vê Kiếm Tông, sư nương đã kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện về nam nữ, cũng kể rất nhiêu thủ đoạn mà nam nhân dùng để lừa gạt nữ nhân.
Những điều này, Nhiễm Thanh Mặc đều ghi nhớ rõ ràng. Mặc dù tức giận, giọng nói của nàng vẫn trong trẻo như băng:
"Hứa Nguyên... Chàng không lạnh, đúng không?”
Giọng nói lạnh lùng phá vỡ sự im lặng, men rượu trong mắt Hứa Nguyên cũng dần tan đi.
Hắn nhìn Nhiễm Thanh Mặc, nàng cũng nhìn hắn.
Im lặng một lúc, Hứa Nguyên khẽ gật đầu:
"Ừ"
"Vậy là chàng cũng không say?”
"Ta hơi say một chút, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo."
"ồ...
Nhiễm Thanh Mặc đáp một tiếng, nghiêm túc hỏi:
"Vậy vì sao ngươi phải diễn kịch?"
Dứt lời, ngoài phòng gió lạnh gào thét, tuyết rơi dồn dập mang đến băng hàn cho thế gian, mà trên giường chỉ có ấm áp.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, nàng nhìn Hứa Nguyên, chờ hắn trả lời.
Đôi mắt hẹp dài của Hứa Nguyên hơi cụp xuống, môi nhẹ nhàng nói:
"Ta chỉ là nhớ ngươi, không giả say diễn kịch, ta sợ ngươi sẽ trực tiếp rời đi."
Lời nói nhu hòa chậm rãi hạ xuống, trong sương phòng chỉ có lư hương dấy lên từng trận đốm lửa lập lòe, mà lực đạo nàng nắm cổ tay hắn không tự chủ nhẹ nhàng hơn.
Nhiễm Thanh Mặc không dời tâm mắt, nghiêm túc nghĩ:
"Ta không đi là được."
"Thật sao?”
Hứa Nguyên nhìn nàng, khóe môi mang ý cười.
Nhiễm Thanh Mặc nhẹ nhàng gật gật đầu, đuôi mắt thon dài vẫn mang theo nghiêm túc, rất nghiêm túc nói:
"Nhưng ngươi không thể tiếp tục sờ ta."
"Vì sao?"
"Trong lòng ta có một loại cảm giác kỳ quái."