Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 916 - Chương 1229: Bữa Sáng

Chương 1229: Bữa Sáng Chương 1229: Bữa SángChương 1229: Bữa Sáng

Bước lại gần, Hứa Nguyên mới phát hiện Hứa Trường Ca còn tỉ mỉ pha nước chấm riêng cho từng người.

Bát nước chấm của Hứa Nguyên cay, của Hứa Hâm Dao chua ngọt, còn của Nhiễm Thanh Mặc thì bởi vì không biết khẩu vị của nàng nên chỉ có dấm.

Bá đạo nhưng cũng thật chu đáo.

Chiêu trò của một tên tra nam chính hiệu.

Chẳng trách với tính cách chó má như vậy mà Hứa Trường Ca vẫn có thể lừa được tiểu Thiên Sư tỷ tỷ của Thiên Sư Phủ.

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Hứa Trường Ca đã quét tới, nhìn thấy Hứa Nguyên mặc bộ y phục xộc xệch, mái tóc dài ướt nhẹp, lông mày hắn nhíu lại.

Mùng một tết nhất, ăn mặc lôi thôi, còn ra thể thống gì?

Nhưng ngay sau đó, Hứa Trường Ca đã giãn lông mày.

Bất lực.

Tam đệ từ nhỏ đã thế này, mặc kệ đánh mắng thế nào cũng không thay đổi được, cả đời này chắc cũng chỉ có vậy.

Không thay đổi được thì đành phải chấp nhận.

"Ngồi đi.

Nói xong, Hứa Trường Ca ngồi xuống chủ vị, không thèm nhìn Hứa Nguyên thêm một cái nào nữa.

Nhìn là thấy bực mình, mà bực mình thì dễ đánh người, chi bằng không thèm nhìn.

Hứa Nguyên liếc xéo Hứa Trường Ca.

Tên này bị bệnh à, sáng sớm ra mặt đã như đưa đám.

Nhưng Hứa Nguyên cũng không khách sáo, dù sao đây cũng là nhà mình, hắn đặt mông xuống đối diện Hứa Trường Ca, sau đó quay đầu nhìn Nhiễm Thanh Mặc, kết quả là thấy nàng ấy đang ngẩn người nhìn chỗ ngồi.

Nhiễm Thanh Mặc đang rất do dự.

Sư phụ từng dạy, đến nhà người khác làm khách, chỗ ngồi cũng phải giữ lễ.

Ánh mắt thanh lãnh của nàng nhìn chằm chằm vào chiếc ghế dưới mông Hứa Nguyên.

Theo lễ nghi, nàng nên ngồi vị trí cuối cùng, nhưng Hứa Nguyên đã ngồi mất rồi...

Thấy vậy, Hứa Hâm Dao bước tới kéo tay nàng, dẫn nàng đến ngồi bên trái, dịu dàng nói:

"Thanh Mặc tỷ tỷ, ở nhà không câu nệ như vậy đâu, tỷ cứ tự nhiên." "Ừm"

Nhiễm Thanh Mặc đáp, sau đó lại cẩn thận quan sát Hứa Trường Ca trên chủ vị.

So với khi nhìn tam đệ trong nhà, thái độ của Hứa Trường Ca đối với Nhiễm Thanh Mặc lại lộ ra nhu hòa hơn, hắn lãnh đạm gật đầu với nàng, xem như ngầm đồng ý với cách nói của Hứa Hâm Dao.

Sau khi an vị, Hứa Nguyên vừa gắp sủi cảo thịt, vừa khẽ hỏi:

"Đại ca, phụ thân và cữu cữu đâu? Sao người không cùng dùng điểm tâm với chúng ta?"

Hứa Trường Ca dừng tay, liếc nhìn Nhiễm Thanh Mặc còn đứng bên cạnh bàn, mới thản nhiên đáp:

"Hoàng cung truyền tin, bệ hạ đã cho T¡ Lễ Giám chuẩn bị long xa từ giờ Mão."

Giọng điệu hắn bình thản, nhưng lời nói ra lại ẩn chứa một bí mật động trời trong tướng phủ. Giống như hành tung của bậc đế vương xưa nay vẫn là tuyệt mật, kẻ được biết trước chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nói cách khác.

Trong cung có nội ứng của tướng phủ, hơn nữa thân phận không hề tâm thường.

Hứa Trường Ca nói với Nhiễm Thanh Mặc như vậy, vừa thể hiện sự tín nhiệm, lại vừa là một phép thử.

Nghe ý tứ trong lời hắn , Hứa Nguyên khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.

Chuyện như vậy khó mà tránh khỏi.

Gia đình bình thường điều tra thân phận người kề cận con cháu thì là thừa thãi, nhưng tướng phủ lại bắt buộc phải làm vậy.

Huống chi Nhiễm Thanh Mặc còn là đồ đệ duy nhất của quốc sư.

Hứa Nguyên liếc nhìn Nhiễm Thanh Mặc, muốn xem phản ứng của nàng, kết quả là tảng băng này chẳng mảy may lay chuyển.

Nàng vẫn đang chuyên tâm chén sủi cảo, xem ra rất hợp khẩu vị.

Bị Hứa Nguyên nhìn, Nhiễm Thanh Mặc dừng lại theo bản năng, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn hắn , hai má trắng nõn phồng lên.

Nàng nhanh chóng nhai nuốt, rồi nhẹ giọng hỏi:

'Sao vậy, Hứa Nguyên?”

Khoảnh khắc ấy, Hứa Nguyên bỗng thấy mình thật ngốc nghếch.

"Không có gì.

Hắn lắc đầu, khẽ thở dài, nhìn Hứa Trường Ca nói:

"Chuẩn bị từ giờ Mão... Vậy long xa của bệ hạ sắp đến rồi?" "Chắc còn khoảng một khắc nữa."

Hứa Trường Ca vừa ăn sủi cảo vừa đáp: "Từ đây đến hoàng cung, long xa đi mất khoảng một canh giờ, mà tế thiên bắt đầu vào giờ Ty."

"Cũng phải, phụ thân là Thái phó, đương nhiên phải chủ trì đại lễ."

Nói rồi, Hứa Nguyên lắc đầu:

"Sớm biết thế sao lúc trước còn phải như thế. Bên thân mang bệnh, vậy mà phải tự mình mời phụ thân xuống núi. Sau chuyện này, e rằng uy vọng của phụ thân trên triều lại càng thêm rạng rỡ."

Hứa Trường Ca không đáp, có vẻ không muốn bàn chuyện triều chính vào sáng mùng mội.

Thấy vậy, Hứa Nguyên cũng chuyển chủ đề, cười hỏi:

"Đúng rồi, đại ca không cần tham gia tế thiên sao? Ta nhớ hình như huynh cũng làm quan thì phải?"

Là trưởng tử tướng phủ, được nuôi dạy để kế thừa gia nghiệp, Hứa Trường Ca đương nhiên phải làm quan.

Sau khi du học trở vê, hắn đã đỗ đạt trong kỳ thi năm Gia Cảnh thứ ba mươi tư.

Tuy kết quả này không thể so với Trạng nguyên như phụ thân và nhị đệ Hứa Trường An, nhưng cũng đủ cho thấy hắn không phải người bất tài. Dù sao thì trong đầu vị đại ca này toàn là cơ bắp.

Sau khi có công danh, Hứa Trường Ca đã ở Quốc Tử Giám ba năm, rôi một bước lên chức Thái Sử Lệnh, chuyên trách thiên văn, lịch pháp và ghi chép sử sách. Trước đó, hắn còn được phong tước sau khi giết hai nàng công chúa Cơ Phong Hoa và Cơ Thanh Nguyệt của xà tộc Cổ Uyên.

Theo luật pháp Đại Viêm, với chức vị Thái Sử Lệnh, Hứa Trường Ca phải phụ trách giúp Thái phó tổ chức đại lễ tế trời.
Bình Luận (0)
Comment