Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 917 - Chương 1230: Nhiễm Kiếm Lý Tới Kiếm

Chương 1230: Nhiễm Kiếm Lý Tới Kiếm Chương 1230: Nhiễm Kiếm Lý Tới KiếmChương 1230: Nhiễm Kiếm Lý Tới Kiếm

Hứa Trường Ca liếc nhìn Hứa Nguyên, thản nhiên đáp:

"Nơi đó toàn là công chúa quý nữ, phiền lắm."

“. Hứa Nguyên.

Ăn xong trong im lặng, Hứa Trường Ca cũng không thu dọn bát đũa mà trực tiếp rời đi.

Theo quy củ của tướng phủ, ai nấu cơm sẽ không phải rửa bát.

Đương nhiên, Hứa Nguyên sẽ không bao giờ làm chuyện đó, nên thường thì muội muội Hứa Hâm Dao sẽ phải làm.

Nhưng hôm nay lại có thêm Nhiễm Thanh Mặc.

Sau khi ăn xong, nàng liền chủ động dọn dẹp bát đũa.

Sư phụ từng dạy, đến nhà người khác, đã dùng bữa xong thì không được ngồi chơi không làm gì.

Thấy vậy, Hứa Nguyên cũng không ngồi yên, liền đứng dậy giúp một tay. Hành động này khiến Hứa Hâm Dao lại được cơ hội cà khịa hắn vài câu.

Lúc ba người vừa dọn dẹp xong, vừa nói vừa cười bước ra khỏi bếp, một giọng thái giám vang lên:

“Hoàng thượng giá lâm ˆ

Lý Diệu Huyền đúng hẹn mà đến.

Tự mình đến mời vị tể tướng đã cáo lão xuống núi.

Hứa Hâm Dao liếc nhìn Hứa Nguyên, hơi hơi căng thẳng, hình như sợ bí mật hắn còn sống bị lộ.

Nhiễm Thanh Mặc lạnh lùng đi theo sau.

Hứa Nguyên thì thản nhiên tiếp tục đi về phía tiểu viện của mình.

Loạn Cương trận ở nội viện đã khởi động, cho dù Lý Diệu Huyền là Thánh nhân cũng không thể nào dò xét được.

Hơn nữa, hai lão già kia sẽ không ở lâu trong tướng phủ. Chuyện này không cần phải giấu diếm, chỉ cân cho nhau một cái cớ là được.

Con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng. Ba người bước ra khỏi bếp, đi được chừng hơn mười trượng, Nhiễm Thanh Mặc một mực đi theo sau Hứa Nguyên đột nhiên dừng ở cổng vào nội viên, ngừng chân nhìn bầu trời một chút. " Sao vậy?"

Nhiễm Thanh Mặc hơi trâm ngâm, trả lời:

“Hứa Nguyên, sư phụ ta cũng tới.'

Hứa Nguyên nhíu mày, hơi có vẻ kinh ngạc:

“Đi cùng Hoàng thượng?”

" Không phải."

Nàng nâng ngón tay thon dài lên chỉ về cửa, nhỏ giọng nói:

" Hình như hắn đang ở bên ngoài cửa, gọi ta giúp hắn mở cửa."

Nghe được lời này của Nhiễm Thanh Mặc, không thể không thừa nhận, Hứa Nguyên có hoảng hốt trong chớp mắt, nhưng mà cũng không phải sợ hãi, cảm giác giống như là thời học sinh hẹn hò, bị phụ huynh của bạn gái tìm tới, cảm giác có chút chột dạ.

Dựa theo kinh nghiệm của kiếp trước, loại thời điểm này mà ngươi càng chột dạ, nhà gái sẽ càng bất mát, thậm chí sẽ muốn đánh ngươi, nếu ngươi càng tỏ ra trưởng thành thì sẽ chiếm thế chủ động.

Đương nhiên, kinh nghiệm tiền kiếp không thể tùy tiện đem ra áp dụng cho hiện tại.

Nếu để cho lão già cơ bắp Nhiễm Kiếm Ly kia thấy đồ đệ bảo bối của hắn ở cùng một chỗ với tên ăn chơi như hắn cả đêm, e là sẽ trực tiếp xẻ thịt hắn ra mất.

Hứa Nguyên cảm thấy bản thân cách cái chết chỉ còn một cánh cửa.

Đương nhiên, đó chỉ là nói đùa.

Dù sao nơi này là Tướng phủ, Nhiễm Kiếm Ly không thể nào thật sự ra tay với hắn, nhưng đánh cho một trận nhừ tử thì chắc chắn là không thể tránh khỏi.

Chỉ là, tất cả những điều này đều phải dựa trên việc lão già kia có thể tiến vào nội viện hay không.

Cánh cửa nội viện nặng nề cùng với trận pháp phòng hộ được khắc họa tỉ mỉ kia, đối với Nhiễm Kiếm Ly thì có lẽ chỉ như một tờ giấy mỏng, nhưng lại là tờ giấy mỏng không thể nào chạm vào được.

Nội viện Tướng phủ là cấm địa, là nơi cơ mật bậc nhất, Nhiễm Thanh Mặc có thể đi vào là bởi vì được Hứa Ân Hạc cho phép, những người còn lại đừng nói dùng ý hồn dò xét, cho dù chỉ liếc mắt nhìn trộm cũng là hành vi vượt quá giới hạn.

Chuyện này, Nhiễm Kiếm Ly chắc chắn phải hiểu rõ.

Vì vậy, có thể kết luận rằng, chỉ cân không mở cửa, mọi chuyện đều có thể coi như chưa từng xảy ra.

Trâm ngâm một lúc, Hứa Nguyên nhìn Nhiễm Thanh Mặc, lên tiếng hỏi:

"Sao sư phụ ngươi biết ngươi ở trong này?" Vừa dứt lời, Hứa Nguyên liền cảm thấy câu hỏi này thật ngu ngốc.

Tối qua, tảng băng lớn kia vội vã chạy vê Tướng phủ, Nhiễm Kiếm Ly thân là sư phụ, lại là nghĩa phụ, chắc chắn muốn đi cùng để xem sao, nhưng đáng tiếc thân phận của lão không cho phép đến bái phỏng vào đêm ba mươi Tết. Vậy nên, sáng sớm mùng một, lão liền vội vàng chạy đến Thanh Tâm Các, kết quả là không thấy ai. Với tính cách của Nhiễm Thanh Mặc, chắc chắn sẽ không chạy loạn, cho nên lão mới mò đến nội viện chặn cửa.

Nghĩ vậy, Hứa Nguyên vội vàng đổi cách hỏi trước khi Nhiễm Thanh Mặc lên tiếng:

"Khu, ý ta là, sư phụ ngươi truyền âm cho ngươi thế nào?"

Nội viện Tướng phủ được bố trí Loạn Cương Trận cấp cao nhất để ngăn chặn ý hồn dò xét, mà muốn truyền âm thì điều kiện tiên quyết là phải dùng ý hồn hoặc nguyên khí khóa chặt mục tiêu. Trên lý thuyết, cách một tâng trận pháp như vậy, Nhiễm Kiếm Ly căn bản không có cách nào dùng nguyên khí hoặc ý hồn để khóa chặt Nhiễm Thanh Mặc, càng không cần nói đến việc truyền âm.

Nghe vậy, Nhiễm Thanh Mặc rất thành thật đưa tay sờ lên cổ, từ trong vạt áo đen lấy ra một vật có hình dạng giống ngọc bội:

"Dùng cái này.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào ngọc bội, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Hứa Hâm Dao đứng bên cạnh quan sát một lúc, bỗng nhiên lên tiếng với vẻ thích thú:

"Huynh trưởng, đây là pháp khí truyền tin giống như Thiên Tấn Viên Tinh, tuy phạm vi không lớn, nhưng có thể bỏ qua sự can thiệp của Loạn Cương Trận."
Bình Luận (0)
Comment