Chương 1237: Phượng Nguyên Cầm
Chương 1237: Phượng Nguyên CầmChương 1237: Phượng Nguyên Cầm
Sáu cánh tay khô gây, dài như chân nhện, lướt qua người Hứa Nguyên và Nhiễm Thanh Mặc, hung hăng đánh lên người lão giả áo xám đang đứng trước mặt bọn họ.
Cảm nhận được luông nguyên khí dao động mãnh liệt, Thanh cũng lập tức ra tay.
Không khí bỗng chốc im lặng, chỉ còn lại một tiếng "âm" nặng nã.
Một chưởng vừa rồi dường như đã tiêu hao toàn bộ nguyên khí mà Vô Danh tích tụ được. Không còn sức phản kháng, thân thể lão giả áo xám loạng choạng, ngã nhào ra sau.
Trong chớp mắt, mọi chuyện đã được an bài.
Tuy nhiên, dường như Thanh cũng không hề ra tay quá nặng. Chiếc áo xám trên người Vô Danh chỉ xoay tròn vài vòng trên không trung, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Thân hình Vô Danh lão giả bởi vì tuổi cao mà có phần còng xuống, mái tóc bạc phơ vì lâu ngày không được cắt tỉa mà trở nên rối bù, che khuất đi dung mạo thật sự. Tuy nhiên, đôi mắt sắc bén của lão vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong tích tắc.
Hứa Nguyên nhìn lão giả, ngữ khí có phần bất thiện:
"Lão già, lễ gặp mặt của ngươi quả thật khiến tại hạ phải kinh hãi. Suýt chút nữa thì đầu ta đã lừa khỏi cổ rồi."
Vô Danh lão giả im lặng không nói.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, Hứa Nguyên cảm thấy sau khi hắn nói xong, ánh mắt lão giả áo xám đối diện kia bỗng trở nên luống cuống, bất an, tấm lưng còng cũng như càng cúi thấp hơn.
Im lặng một lúc lâu.
Vô Danh lão giả mới run run bộ râu trắng như tuyết, cười gượng gạo:
"Lão... lão phu, ha ha... Đừng nóng giận, đừng nóng giận. Hai vị đã đến rồi thì mau mời vào trong ngồi. Ôi, xem trí nhớ của lão phu này, để lão phu dọn dẹp một chút đã... Bừa bộn quá... Bừa bộn quá...
Có lẽ vì đã lâu không nói chuyện, giọng nói của Vô Danh lão giả có phần run rẩy, đứt quãng. Vừa nói, lão vừa tự mình bắt đầu thu dọn gian phòng, mặc kệ Hứa Nguyên đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu.
Gian phòng bên trong sạch sẽ hơn bên ngoài một chút, có lẽ vì Vô Danh lão giả vẫn thường xuyên ở đây, nên bụi bặm không nhiều. Thế nhưng, trên bàn ghế và cả trên mặt đất đều chất đầy các loại sách, có vẻ như là vật để lão giải buồn lúc buồn chán.
Vừa dọn dẹp, Vô Danh lão giả vừa len lén đưa mắt đánh giá Hứa Nguyên, miệng không ngừng cười nói:
"Ha ha... Nha đầu ngươi mang tới rất thanh tú, tu vi cũng không tệ. Ân... Hôn lễ của hai người chắc đã cử hành xong rồi nhỉ?"
Hứa Nguyên nhíu mày, không nói gì.
Vô Danh lão giả thấy vậy, vội vàng cười gượng:
"Khu, là lão phu nóng vội rồi. Mời ngồi, mời ngôi, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện."
Nhìn thái độ dè dặt, cẩn trọng của vị lão giả Bán Thánh trước mặt, Hứa Nguyên quay đầu nhìn ra phía cửa ngục theo bản năng. Hắn thấy Thanh đã lui ra ngoài, dường như nàng không hề lo lắng lão giả kia sẽ tiếp tục ra tay với mình.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng Hứa Nguyên càng thêm phần chắc chắn về thân phận của lão giả này.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
"Vừa rồi, ngươi muốn giết ta, đúng không?"
Căn phòng bỗng chốc im lặng như tờ. Vô Danh lão giả đang nhặt sách, động tác khựng lại.
Một lúc sau.
Lão giả mới chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Hứa Nguyên, bàn tay nhăn nheo run run vuốt ve vạt áo bào xám trên người, nhỏ giọng nói:
"Lão phu... Lão phu lúc nấy không biết là ngươi đến. Ngươi... ngươi đừng nóng giận."
Hứa Nguyên im lặng không nói.
Vô Danh lão giả vội vàng quay sang Nhiễm Thanh Mặc, lắp bắp giải thích:
"Ngươi đừng có mà không tin. Nếu lão phu thật sự muốn lấy mạng hắn, thì vừa rồi nha đầu kia đã không thể nào cản được, đúng không nào, nha đầu?”
Dứt lời, ánh đèn trong phòng khế lay động.
Nhiễm Thanh Mặc đứng bên cạnh khẽ kéo kéo vạt áo Hứa Nguyên, nhỏ giọng nói:
"Hứa Nguyên, vừa rồi đúng là lão gia gia này đã chủ động dừng tay."
Vô Danh lão giả nghe vậy, lập tức như được tiếp thêm dũng khí, vội vàng gật đầu lia lịa:
"Đúng đúng! Chính là như vậy, chính là như vậy!"
Nói đến đây, Vô Danh lão giả bỗng nhiên dừng một chút, cẩn thận hỏi:
"Trường Thiên, ngươi... có muốn ngồi thêm một lát rồi hãy đi không?" Trâm mặc một cái chớp mắt, trong lòng Hứa Nguyên đã xác định thân phận lão giả này, khẽ thở ra một hơi, kéo Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi bước vào buồng trong, vừa đi vừa hỏi:
'Sao ngươi nhận ra ta, ngoại công?',
Nghe được xưng hô, đôi mắt đục ngầu của Phượng Nguyên Cầm bỗng sáng ngời, chà xát bàn tay:
"Lão phu còn không nhận ra con của Thiên Nhi sao? Nàng thường xuyên nhắc tới ba anh em các ngươi, xem cốt linh thì ngươi hẳn là Trường Thiên rồi. Nơi này hơi loạn, lần sau ghé thăm, ngoại công nhất định thu dọn sạch sẽ."
Dứt lời, Phượng Nguyên Cầm thử thăm dò nhìn sắc mặt Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm lão nhân gia, cười khẽ:
"Vâng."
Từ lời nói cử chỉ của Thanh, Hứa Nguyên đã mơ hồ đoán được thân phận lão giả vô danh, nhưng khi thật sự xác nhận, trong lòng hắn vẫn không khỏi phức tạp.
Trong Nội Tham Tướng phủ, gần như không có ghi chép vê lão giả Vô Danh, nhưng lại có rất nhiều dấu vết ghi chép về vị ngoại công này.
Không biết có phải bị bóp méo chân tướng hay không, vị ngoại công được ghi chép là một vị bạo quân chính hiệu, chuyên đoạn độc hành, sát phạt lôi lệ.
Nhưng nhìn bộ dáng lão giả trước mắt co quắp câu nệ thậm chí mang theo một tia lấy lòng, Hứa Nguyên thật sự khó có thể liên hệ hắn cùng vị bạo quân Phượng gia năm xưa.