Chương 1238: Phượng Nguyên Cầm 2
Chương 1238: Phượng Nguyên Cầm 2Chương 1238: Phượng Nguyên Cầm 2
Hứa Nguyên cùng Nhiễm Thanh Mặc ngồi xuống, Phượng Nguyên Cầm vẫn đứng, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại trong phòng, giống như tìm chút gì đó chiêu đãi cháu ngoại, chỉ là nhìn chung quanh một vòng lại phát hiện cả căn phòng ngoại trừ một ít thư tịch tiêu khiển ra, chỉ có những đồ dùng trong nhà cũ kỹ.
Đôi mắt bị lông mày tuyết trắng che lấp hơi có vẻ sa sút, nhưng lập tức, Phượng Nguyên Cầm vẫn nhẹ nhàng cười, thanh âm rất khẽ:
"Nơi này của lão phu không có gì chiêu đãi hai ngươi, vậy... trước hết ngôi một chút đi."
Nghe vậy, Hứa Nguyên yên lặng lấy từ trong Tu Di giới ra một ít trà cụ đặt trên bàn trà, nhưng mà đều là vật phàm phu tục tử hay dùng.
Trà là hông bào pha trà bên hồ Tây Lũng, rất thơm, nhưng lại không chứa linh khí, lửa đun nước cũng dùng mồi lửa châm, toàn bộ quá trình không dùng đến một chút linh khí nào.
Chỉ là một ít linh khí tiết lộ đã khiến Phượng Nguyên Cầm đánh ra một trảo khủng bố như vậy, nếu để lão uống linh trà có lẽ sẽ thật sự sinh ra rối loạn.
Mặc dù xác nhận thân phận, nhưng Hứa Nguyên cũng không có buông xuống đề phòng.
Nhìn chằm chằm vào động tác pha trà của Hứa Nguyên, đôi mắt giấu trong lông mày tuyết trắng của Phượng Nguyên Cầm không tự chủ hiện lên một tia hồi ức, trâm mặc ngồi xuống đối diện, lão khẽ nói:
"Ngươi và Thiên Nhi thật sự rất giống."
Động tác pha trà của Hứa Nguyên hơi dừng lại, ngước mắt nhìn lão:
"Giống chỗ nào?"
Phượng Nguyên Cầm chậm rãi nói:
"Động tác pha trà, còn có tính cách, đều cẩn thận như nhau, nha đầu kia trước kia đến thăm ta cũng dùng môi lửa châm lửa."
Nói đến đây, thân sắc lão ôn nhu một chút:
"Nhưng mà, trà nàng pha ngược lại ngon hơn trà Tây Lũng của ngươi không ít."
Hứa Nguyên hơi cảm thấy hứng thú:
"Ồ? Mẫu thân thường pha trà gì?"
"Thiên Thanh hương đặc biệt của Lý gia."
"Nghèo, mua không nổi."
Phượng Nguyên Cầm.
Không bao lâu, nước suối trong ấm trà liên phát ra tiếng sôi ùng ục. Tráng chén, ủ ấm, bỏ trà, rót nước sôi, phân trà.
Thuần thục hoàn thành một bộ trà nghệ, Hứa Nguyên nhẹ nhàng dùng kẹp gắp chén trà đầu tiên bốc hơi nóng đặt trước mặt Phượng Nguyên Cầm.
Từng tia từng sợi hương trà lan tỏa trong căn phòng tối tăm.
Phượng Nguyên Cầm đưa bàn tay đầy nếp nhăn xoa nhẹ thành chén, cảm nhận độ nóng, theo bản năng thấp giọng nói:
"Trà này, hỏa hầu kém một chút, nấu ít một lát, hương vị nhạt một chút là vừa vặn, hơn nữa...
Hứa Nguyên đang rót trà cho Nhiễm Thanh Mặc khựng lại, liếc mắt, ngắt lời:
"Ngoại công có thể không uống."
Nghe vậy, Phượng Nguyên Cầm ngượng ngùng cười, không nói gì nữa, yên lặng bưng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.
Căn phòng nhỏ rơi vào yên lặng, Nhiễm Thanh Mặc vẫn cắm cúi uống trà, nàng không hiểu phẩm trà, vừa được rót thêm, liên cầm chén lên uống cạn. Hứa Nguyên cùng Phượng Nguyên Cầm vừa uống trà vừa tán gẫu câu được câu không.
Phần lớn thời gian đều là Phượng Nguyên Cầm chủ động tìm đề tài.
Nhưng rất đáng tiếc, giống như khoảng cách giữa các thế hệ, trên cơ bản bọn họ nói chưa được hai câu đã rơi vào trâm mặc, Phượng Nguyên Cầm lại vắt óc tìm đề tài mới, sau đó tiếp tục im lặng.
Trong lúc nói chuyện, nghi hoặc trong lòng Hứa Nguyên cũng dần dần tiêu tán.
Ghi chép của Nội Tham Tướng phủ về vị ngoại công này cũng không phải giả.
Tuy rằng lúc nói chuyện Phượng Nguyên Cầm rất cẩn thận, sợ chọc giận hắn, nhưng trong lời nói vẫn vô tình lộ ra vẻ từng trải, bá đạo.
Rất mâu thuẫn.
Một ấm trà đã cạn, lời nói hoàn toàn biến mất. Hứa Nguyên đang chậm rãi rửa chén trà, lão giả đối diện nhìn hắn, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:
"Trường Thiên, hay là để ngoại công pha ấm trà tiếp theo?"
"Hả?"
Hứa Nguyên kinh ngạc khẽ thốt lên một tiếng, vô thức nhìn lão, chỉ thấy trong đôi mắt già nua kia mang theo một tia chờ mong khó hiểu.
Hắn khó hiểu, nhưng trong lòng lại yên lặng thở dài.
Lão cho rằng hắn muốn đi rồi...
Vì vậy mới dùng cách này để giữ hắn ở lại thêm một chút. Rất vụng về, nhưng khiến người ta chua xót.
Đẩy bộ trà đã được rửa sạch qua, Hứa Nguyên cười khẽ:
"Đương nhiên là được, ta nhớ trước kia ngoại công rất thích phẩm trà, không biết mấy chục năm trôi qua, ngoại công còn nhớ không?”
Phượng Nguyên Cầm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve chòm râu bạc, tự tin cười nói:
"Ngươi yên tâm, năm đó ngoại công được người đời xưng là Trà Thánh, trà nghệ của mẫu thân con đều là do ta dạy, nếu như con có hứng thú..."
"Thôi, ta chỉ là học đòi văn vẻ thôi."
"Ồ, vậy sao."
Phượng Nguyên Cầm nghe vậy không khuyên nữa, vừa rồi nói chuyện lão đã nhận ra vị cháu ngoại này có tính tình không tốt lắm.
Trong lòng thâm nghĩ, Phượng Nguyên Cầm đưa tay đón lấy bộ trà cụ, ý cười nhàn nhạt len lỏi nơi đáy mắt.
Tính tình này ngược lại là giống hệt với hắn.
Ha ha, tốt, tốt lắm.
Phượng Nguyên Cầm năm xưa danh xưng Trà Thánh quả nhiên danh bất hư truyền.
Cùng là trà Tây Lũng, cùng dùng nước suối trong ngâm ủ, nhưng hương trà do lão pha chế lại vượt xa Hứa Nguyên không chỉ một bậc.
Ngay cả tảng băng vốn chẳng mặn mà gì với trà đạo, sau khi nhấp một ngụm cũng bất giác khế "Ê" một tiếng tán thưởng.
Thấy phản ứng của hai tiểu bối, Phượng Nguyên Cầm vui vẻ cười khẽ, chậm rãi lên tiếng:
"Xem ra tay nghề của lão già này vẫn chưa kém cỏi lắm. Trà này năm đó ngay cả lão già Lý Hoán Trọng muốn uống một lần cũng phải xem tâm trạng của ta. Trường Thiên, nếu ngươi muốn uống thì cứ đến tìm ta, ta sẽ pha cho ngươi."