Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 928 - Chương 1241: Xem Ra Đã Quên Mất Ai Tài Trợ

Chương 1241: Xem Ra Đã Quên Mất Ai Tài Trợ Chương 1241: Xem Ra Đã Quên Mất Ai Tài TrợChương 1241: Xem Ra Đã Quên Mất Ai Tài Trợ

Trong mắt hiện lên một tia khác thường, Hứa Nguyên lẩm bẩm:

"... Chỉ đơn thuần là muốn ta sau khi lấy được lệnh bài thì quay lại thăm người sao."

Ngẩng đầu lên, lại thấy tảng băng lớn bên cạnh đang chớp mắt nhìn mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Nhiễm Thanh Mặc lặng lẽ dời mắt.

Hứa Nguyên mỉm cười, giơ tay chỉ vê phía sâu trong hành lang, ý bảo vừa đi vừa nói:

"Ngươi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi."

"Không có."

Tuy trong lòng Nhiễm Thanh Mặc có rất nhiều thắc mắc, nhưng vẫn lắc đầu, bởi vì đây là chuyện nhà của Hứa Nguyên, sư phụ từng dạy, chuyện nhà của người khác, dù thân thiết đến đâu cũng không nên nhúng tay vào.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Nhiễm Thanh Mặc một lúc:

"Thật sao?"

Nhiễm Thanh Mặc mím môi, chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được, thăm dò hỏi:

"Ừm... thế gia nhất định sẽ trở thành như lời ngoại công ngươi nói sao, Hứa Nguyên?"

Hứa Nguyên nghe vậy khế giật mình, sau đó cười khẽ:

"Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"

Nhiễm Thanh Mặc đôi mắt rất là nghiêm túc:

"Sư nương nói, người thân và phu thê hẳn là phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng ngoại công ngươi giết thê tử, cũng giết nhiều người thân như vậy."

Hứa Nguyên trầm ngâm một cái chớp mắt, yếu ớt cười nói:

"Điều này đúng là một vấn đề."

Hiện tại mấy huynh đệ Hứa gia bọn hắn hòa thuận, một phần rất lớn đều thừa hưởng từ lợi ích của lần sát phạt máu lạnh năm đó của lão gia tử.

Nếu không có Phượng Nguyên Cầm dùng bàn tay nhuốm máu của mình dọn sạch đường cho mẫu thân và cữu cữu, nếu những trưởng bối dòng chính mẫu tộc kia ở lại, dựa theo hành động của tướng phủ đêm đó, một khi những dòng chính Phượng gia này lựa chọn sai đường, tất nhiên sẽ bị mẫu thân hoặc là cữu cữu tự tay xử lý sạch.

Mà tội danh giết hại thân tộc này một khi đã mở, vậy bầu không khí hòa thuận này liền vĩnh viễn biến mất.

Phượng Nguyên Cầm tự thuật về quá khứ của mình, chưa chắc không phải là lời cảnh cáo đối với hậu nhân như ta.

Quyền thừa kế phủ tướng quốc có thể rơi vào trên người ta mà không hề trở ngại, một là bởi vì phụ thân cả đời chỉ cưới một mình mẫu thân, tính cả dưỡng nữ, con nối dòng chỉ có bốn người. Hai là bởi vì mấy huynh đệ đều không màng quyền lực, đều muốn làm kẻ nhàn hạ.

Thế hệ này như thế, nhưng thế hệ sau thì sao?

Lịch sử vốn là một vòng tuần hoàn.

Con của tảng băng, con của Thánh nữ, con của công chúa, thậm chí con của Tô Mị Ma, sau này cũng sẽ có thể thờ ơ như thế hệ chúng ta sao?

Nếu đến lúc đó bọn chúng muốn tranh, tướng phủ nên đi về đâu?

Hít sâu một hơi, Hứa Nguyên nhìn thiếu nữ trước mắt, ánh mắt cũng nghiêm túc:

"Nhiễm Thanh Mặc, mỗi người đều có cách làm của riêng mình, ta không rõ người khác sẽ làm như thế nào, nhưng ta sẽ không để loại chuyện này phát sinh, dù là đánh gãy chân bọn chúng, cũng tuyệt đối sẽ không."

"Thật sự?"

"Thật sự."

"Nhưng nếu ngươi đánh không lại thì sao?"

Hứa Nguyên.

Chớ bắt nạt kẻ nghèo khó.

Im lặng một cái chớp mắt, Hứa Nguyên hừ cười một tiếng, nói:

"Không phải còn có ngươi hỗ trợ sao?"

Con ngươi Nhiễm Thanh Mặc lóe lên, giống như ý thức được cái gì, rũ mi mắt xuống, mấp máy môi, giống như đang cười. Hứa Nguyên thấy thế cũng không nhiều lời, nói nhỏ:

"Vậy chúng ta đi thôi, đi tìm Hứa Hâm Dao."

"Ừm"

Dứt lời, trong hành lang trừ ánh lửa chập chờn liên không còn thanh âm nào khác.

Hắc Ngục từ bên ngoài tiến vào sẽ trải qua mấy tầng kiểm tra nghiêm mật, nhưng từ trong nội viện tiến vào ngược lại không có những trình tự rườm rà này, một khắc đồng hồ sau, hai người thông suốt đi tới mật thất của Hứa Hâm Dao.

Bên trong mật thất có đèn minh văn cung cấp nguyên khí chiếu sáng, một số bình ngọc cổ quái và đường ống lộn xộn đặt trên mặt đất, mật thất chắc vẫn là do chất liệu tuyệt linh xây dựng, nhưng trên vách tường bên trong lại không biết dùng thủ đoạn gì để chạm khắc một ít trận văn mà mắt thường có thể thấy được.

Hứa Nguyên không rõ Tứ muội này làm sao để "Vật cách điện" có thể dẫn điện, cũng không có ý hỏi thăm, tùy tay kéo Nhiễm Thanh Mặc đi tới trước bàn thực nghiệm của Hứa Hâm Dao.

Nghe được tiếng cửa phòng mở ra, Hứa Hâm Dao liền buông bình ngọc trên tay xuống, quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên tay hai người trong chớp mắt, rồi thản nhiên cười nói:

"Thời gian dài như vậy, muội còn tưởng rằng Tam ca và Thanh Mặc tỷ tỷ không đến đây, vừa rồi... là xảy ra chuyện gì sao?"

"Thôi thôi."

Hứa Nguyên tiện tay khoát tay áo, có chút ghét bỏ nói:

"Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi."

Đôi mắt đẹp của Hứa Hâm Dao đảo quanh một vòng, dừng lại trên mặt Nhiễm Thanh Mặc.

Tam ca không nói, nhưng Thanh Mặc tỷ tỷ rất ngốc, hẳn là sẽ nói.

Nhìn nhau một cái chớp mắt, đôi môi đỏ mọng của Nhiễm Thanh Mặc khẽ nhếch:

"Hâm Dao, ta và Hứa Nguyên vừa mới ở..."

"Đừng để ý tới nàng ấy."

Hứa Nguyên trực tiếp cắt ngang, mà Nhiễm Thanh Mặc sau khi nghĩ nghĩ, áy náy nhìn tứ muội đối diện một cái, rồi ngậm miệng không nói. Hứa Nguyên nhìn chung quanh một vòng, thấp giọng hỏi:

"Bây giờ ngươi đang làm gì?"

Hứa Hâm Dao bĩu môi, nhìn chằm chằm tay hai người, có chút hờn dỗi, nói thầm:

"Dù ta nói cho Tam ca, Tam ca cũng không hiểu."

Lông mày Hứa Nguyên nhíu lại, nhếch nhếch miệng:

"Xem ra nha đầu này lại quên là ai đang ném bạc cho muội đúng không?"

Nói rồi.

Ánh mắt Hứa Nguyên đảo qua những dụng cụ kỳ quái như cối xay trong mật thất:

"Bây giờ ngươi đang nghiên cứu Hồn Giới, hay là Tị Linh Y của Sean hoàng đế, hay là trái tim của hắn?”
Bình Luận (0)
Comment