Chương 1259: Kì Kèo Mặc Cả
Chương 1259: Kì Kèo Mặc CảChương 1259: Kì Kèo Mặc Cả
Nghe xong, Hứa Nguyên im lặng.
Lời nói chân thành khiến nếp nhăn trên khuôn mặt Hoa Hồng càng thêm rõ nét, nhìn thanh niên trước mặt, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Được tiểu thư mang ra khỏi tiệm cầm đồ nhỏ bé ở Trường An năm đó, đi theo đến nay đã gần bảy mươi năm, Hoa Hồng nguyện dâng hiến cả đời trung thành này.
Nếu có thể, lão thật muốn nhìn thấy con cháu của tiểu thư ngồi trên ngôi cửu ngũ.
Nhưng lời này Hoa Hồng chỉ dám chồn sâu trong lòng.
Sau một hồi im lặng,
Hứa Nguyên bỗng bật cười, từ chối ý tốt của Hoa Hồng:
"Ta biết rồi, nhưng chắc là không cần."
"2"
Hoa Hồng nhướng mày.
Hứa Nguyên mỉm cười, nửa đùa nửa thật:
"Nhưng lão già keo kiệt nhà ngươi khó khăn lắm mới hào phóng một lần, nếu nhất định phải cho, ta cũng không ngại nhận."
Hoa Hồng sững người, sau đó cười khổ:
“Trường Thiên, ta không đùa đâu."
“Ta cũng không đùa."
Hứa Nguyên đáp lại, đặt hai chân xuống, ngồi thẳng người, hai tay chống lên đầu gối, nghiêm mặt nói:
"Lão già nhà ngươi không con không cái, lấy đâu ra tiền riêng mà tích cóp? Cuối cùng chẳng phải làm giả sổ sách, một lần chi nhiều như vậy rất dễ bị lộ, đến lúc đó bị đám người Hắc Lân Quân kia biết được, e là còn sinh thêm chuyện."
"Hơn nữa năng lực kiếm vật tư của ta, ngươi cũng biết, lần trước Lâu Cơ cướp của ta một mớ Tu Di giới, chắc lão già ngươi cũng chia chác được một ít số vật tư bên trong chứ?" Im lặng một lát, Hoa Hồng cau mày:
"Vật tư gì?"
"Thôi đi, đừng giả bộ nữa."
Hứa Nguyên khinh thường nói: "Trong mớ Tu Di giới kia của ta đều là vật tư quân dụng, Lâu Cơ không có quân đội, giữ lại cũng vô dụng, nhiều vật tư như vậy, nàng có thể mang đi đâu tiêu thụ, hoàng tộc hay tông môn?”
Khuôn mặt già nua của Hoa Hồng đỏ bừng.
Hừ lạnh một tiếng, Hứa Nguyên cũng không truy cứu chuyện này nữa.
Bởi vì cho dù có truy cứu đến cùng, lão già này cũng không thể nào nhả ra một đồng nào.
Phất tay, Hứa Nguyên nói tiếp:
"Chuyện chỗ ở của di dân địa cung coi như giải quyết xong, ngoài ra ta còn muốn mua của ngươi một lô quân giới."
Hoa Hồng cũng không bất ngờ, dù sao huyện Huệ Châu được xây dựng chính là để đóng quân, bèn nói:
"Chuyện này đương nhiên, gần đây ta sẽ liên hệ các thương hội sản xuất, số lượng ban đầu khoảng sáu doanh, dự kiến giao hàng vào đầu mùa hạ năm sau, trong thời gian này ngươi hãy lo liệu quân lương, không cần đặt cọc, nhưng khi giao hàng phải thanh toán một lần."
Đây là Hoa Hồng đang chiếu cố Hứa Nguyên.
Nhưng Hứa Nguyên lại không hài lòng, hỏi thẳng:
"Không có hàng sẵn sao?"
Hoa Hồng nghe vậy lập tức cảnh giác, nhíu mày:
"Ngươi muốn hàng sẵn làm gì?"
Hứa Nguyên trợn trắng mắt, thấp giọng nói:
"Hoa lão đầu, chúng ta đang bàn chuyện làm ăn, ta là khách nhân, nào có lý người bán hỏi đông hỏi tây khách nhân."
Hoa Hồng nhìn chằm chằm Hứa Nguyên mấy hơi thở, nhẹ nhàng thở ra một hơi:
"Được rồi, hy vọng trong lòng ngươi tự hiểu, hàng thì có, nhưng phải xem ngươi muốn bao nhiêu." Hứa Nguyên sờ sờ cằm, thoáng nhớ lại mật đàm với Lý Quân Khánh trước đó, nhẹ giọng nói:
"Hai doanh, có không?”
Một vạn người.
Hoa Hồng trầm ngâm, theo bản năng lại muốn hỏi nguyên do.
Tuy rằng lão nguyện ý tin tưởng Hứa Nguyên, nhưng với tư cách trưởng bối, một lượng lớn quân giới như vậy, lão thật sự lo lắng tiểu tử này, thời buổi loạn lạc, tùy tiện làm loạn có thể phá hỏng kế hoạch trăm năm của Hứa Ân Hạc.
Mà Hứa Nguyên cũng hiểu lo lắng của Hoa Hồng, lập tức mở miệng:
"Lão yên tâm, việc này ta đã suy nghĩ kỹ, sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ cục diện nào trong Đại Viêm."
Sẽ không ảnh hưởng Đại Viêm?
Nhận được ám chỉ này, Hoa Hồng lập tức sáng tỏ, trong lòng buông lỏng, mỉm cười gật đầu:
"Hai doanh quân giới, Thiên An thương hội có, nhưng ngươi có đủ bạc không?"
Hứa Nguyên cười hắc hắc:
"Lão cứ báo giá, ta tạm thời có chút bạc lẻ."
"Linh Văn giáp trụ cùng khôi giáp hai ngàn lượng một bộ, chế thức Linh Đao hai trăm lượng một thanh."
Nghe giá cả này, trước mắt Hứa Nguyên tối sầm.
Quân giới cần tôn kho dư thừa.
Trang bị một vạn quân, chưa kể đến những loại hình như sàng nỏ, chỉ riêng giáp khiên đã hao tốn hai ngàn năm trăm vạn lượng.
Ba trăm vạn lượng từ chỗ Hứa Hâm Dao, ngay cả số lẻ cũng không tính là gì.
Kiếm tiền với Hứa Nguyên không khó, nhưng trong thời gian ngắn kiếm một khoản lớn như vậy khó khăn không nhỏ.
Nhìn quanh gian phòng cổ kính, Hứa Nguyên day day mi tâm, dò hỏi:
"Hoa lão gia tử, nếu muốn mua, số bạc này có thể cho khất nợ không?" "Không thể."
Hoa Hồng cười khẽ đáp, hỏi ngược lại: "Không phải ngươi nói có chút bạc lẻ sao?"
Im lặng một lát, Hứa Nguyên mặt dày cười nói:
"Chính vì là bạc lẻ, mới muốn thương lượng với lão."
"Tiểu thương tiểu vụ, không ghi nợ."
Hoa Hồng xem như đã nhìn ra, tiểu tử này e là ngay cả số lẻ cũng không đủ: "Chuyện huyện Huệ Châu lão phu sẽ giải quyết, còn số quân giới này... đợi ngươi gom đủ bạc rồi đến tìm lão phu."
ebookshop.vn