Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 975 - Chương 1288: Hai Đạo Uẩn

Chương 1288: Hai Đạo uẩn Chương 1288: Hai Đạo uẩnChương 1288: Hai Đạo uẩn

"Âm _"

Tiếng va chạm kim loại vang lên chói tai.

Ngay khi Huyết nhận và Bí kiếm va chạm, trên lưỡi đao lập tức xuất hiện một vết khuyết.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Hứa Nguyên lóe lên tia suy tư.

Bí kiếm không lan này quả nhiên lợi hại.

Ngay cả Huyết đao cũng bị chém mẻ, trên người hắn e rằng chỉ có Liễu Mộc Quỷ nhận mới chống đỡ được.

Tân Vệ Thư mượn lực phản chấn, cố gắng ổn định thân hình.

Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, bóng người vừa nãy còn ở phía sau đã xuất hiện trước mặt, một đao đâm thẳng vào tim hắn.

Lưỡi đao sắc bén xẹt qua, để lại trên gương mặt tuấn tú của Tần Vệ Thư vài vết máu.

Nhìn thấy cảnh này,

Tân Vệ Thư mới thực sự tin tưởng tên công tử mặc cẩm bào đối diện có thuật pháp không gian. Hơn nữa, thuật pháp này có thể che giấu hoàn toàn ba động không gian.

Không chút do dự, đạo uẩn trong cơ thể Tần Vệ Thư vận chuyển, lam diễm lại lần nữa ngưng tụ trước người hắn.

Nhưng lần này, Hứa Nguyên không cho Bí kiếm kia cơ hội xuất hiện.

Ngay khi lam diễm vừa hiện, Huyết nhận đã đánh tới!

"Vào -"

Theo tiếng xé gió, mũi đao nhắm thẳng vào lam diễm!

Nhưng ngọn lửa vô hình kia lại nặng tựa vạn cân. Mũi đao mỗi lần đâm vào một tấc đều vô cùng khó khăn.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hứa Nguyên không chút do dự, xoay chuyển cổ tay, ấn chuôi đao vào, đẩy mạnh về phía trước.

Thủy mặc và lam diễm giao hòa, phát ra tiếng "xèo xèo" chói tai.

Hai luồng Nguyên Khí không ngừng va chạm, triệt tiêu lẫn nhau. Trong nháy mắt, thân đao sắc bén đã xuyên qua lam diễm, chậm rãi nhưng kiên định đâm về phía ngực Tần Vệ Thư.

Tân Vệ Thư cảm nhận rõ ràng sát khí trước mặt, tim hắn đập như trống trận. Hắn nhìn chằm chằm mũi đao đang đến gần, nhận ra bản thân không thể tiếp tục giằng co.

Huyết đao này cũng là thuật nhận, chắc chắn có thể bẻ gấy.

Ý niệm vừa động, lam diễm liền cuồn cuộn chuyển động, tựa như hai bàn tay bắt đầu siết chặt. Thân đao nhuốm mực lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc.

Ngay khi Huyết nhận sắp gãy, Hứa Nguyên liền dùng ý hồn khống chế, tiếp tục đâm về phía trước. Đồng thời, thân hình hắn lóe lên, xuất hiện cách đó một thước. Tay trái Hứa Nguyên nhanh như chớp, chộp thẳng vào cổ Tần Vệ Thư.

Lại một lần nữa chứng kiến thuật pháp quỷ dị này, Tân Vệ Thư muốn ngửa người né tránh, nhưng hai người đang ở giữa không trung, không thể mượn lực.

Không kịp nữa rồi.

Nhìn bàn tay đang đến gần, Tần Vệ Thư muốn dùng Lam Diễm Không Lan ngăn cản, nhưng Huyết nhận đang bị kẹp chặt khiến hắn không dám rút lui.

"Rắc."

Hứa Nguyên đưa đầu ngón tay vào cổ Tần Vệ Thư, liền muốn dùng sức bẻ gãy.

Phản ứng của Tần Vệ Thư cũng chẳng kém, hắn vận chuyển Nguyên Khí cường hóa cổ, đồng thời cánh tay trái chưa bị thương hóa chưởng thành đao, nhắm thẳng cánh tay Hứa Nguyên mà bổ tới.

Chỉ cần trúng chiêu, Tân Vệ Thư có thể phế bỏ một tay đối phương.

ebookshop.vn

Nhưng Hứa Nguyên nào cho hắn cơ hội, bàn tay bóp cổ Tần Vệ Thư xoay tròn một trăm tám mươi độ trên không trung, thân hình mang theo tiếng xé gió, hung hăng nện xuống mặt đất.

Một hơi thở sau.

"OanhIIl"

Một tiếng nổ vang trời, đá vụn văng tung tóe, mặt đất rung chuyển dữ dội. Mặt đất bằng phẳng của con phố bỗng xuất hiện một cái hố sâu mấy trượng.

Trong hố sâu, bụi mù hòa lẫn khói đen, hai bóng người một đứng một nằm ẩn hiện trong đó.

Cú va chạm mạnh vào sau gáy khiến Tần Vệ Thư thất thần trong khoảnh khắc. Cũng chính trong nháy mắt ấy, huyết nhận bị lam diễm cản lại đã xé rách lớp áo lông của hắn, cắt qua da thịt lông ngực, chỉ cách tim đúng nửa tấc!

"Con mẹ nhà ngươi!"

Giữa ranh giới sinh tử, Tân Vệ Thư vẫn nhếch miệng cười, thấp giọng mắng một tiếng, đưa tay chặn lấy lưỡi đao.

Nhưng một luồng kình phong mạnh mẽ đã đập thẳng vào mặt hắn.

Vết xe đổ của Từ Mộng Khê vẫn còn đó, Hứa Nguyên nào dám mạo hiểm hạ thủ lưu tình.

Quyền phong chưa đến, Hứa Nguyên đã cảm nhận được lực cản trên lam diễm bên cạnh đột nhiên biến mất.

Lực đẩy của Hồn Ý mang theo xu thế vạn quân đâm xuống, mũi đao xuyên thẳng vào lồng ngực Tần Vệ Thư!

Cũng ngay lúc đó.

Một thanh huyết nhận nhuốm thủy mặc không hề báo trước xuất hiện trước mặt Hứa Nguyên.

"Phốc phốc!"

Mọi thứ dường như ngưng đọng.

Máu tươi từ gò má Hứa Nguyên chảy xuống, vài sợi tóc bị cắt đứt nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Hắn thản nhiên liếc nhìn thanh huyết nhận nhuốm thủy mặc xẹt qua gò má, rồi hướng về phía Tần Vệ Thư đang nằm dưới đất:

"Nếu không phải ta đã thử ra được thuật pháp giải cấu của ngươi, đột nhiên bị ngươi đánh lén thế này, e là ta đã chết thật.

"Đạo uẩn không gian chuyển đổi của ngươi... quả nhiên có thể thi triển lên người khác."

Vừa dứt lời.

Cùng với tiếng "xèo xèo" của máu thịt, Hứa Nguyên rút tay ra khỏi lồng ngực Tần Vệ Thư, sau đó nắm lấy chuôi huyết nhận đang găm sâu trong đó.

Chuôi đao chậm rãi được rút ra, huyết nhận bên má Hứa Nguyên cũng bắt đầu lùi lại.

Đứng thẳng dậy,

Hứa Nguyên nhìn xuống nhị thiếu gia Tần gia đang không ngừng trào máu nơi khóe miệng, cười nói:

"Ngươi cũng nên lâm trận đột phá rồi đấy, cứ đè nén tu vi như vậy, chẳng phải là muốn bị..."

Lời còn chưa dứt,

Không khí bỗng chốc yên tĩnh, một đường trắng loáng xẹt qua eo Hứa Nguyên.

Thân trên của hắn lặng lẽ trượt xuống, rơi xuống đất, kích thích một trận bụi mù.
Bình Luận (0)
Comment