Chương 1298: Đi Về
Chương 1298: Đi VềChương 1298: Đi Về
Chính sự đã xong.
Hai người không nói chuyện ám ngữ nữa, chỉ tán gẫu dăm ba câu chuyện vụn vặt ở Đế An. Đại hán họ Hoàng tự mình đưa Hứa Nguyên ra Đông Cần Môn - cổng phụ phía đông của tổng phủ Mật Trinh ti.
Vừa ra khỏi cửa phủ, còn chưa kịp chào từ biệt, đại hán họ Hoàng đã thấy một nữ tử áo tím, mặt che sa mỏng manh, bước nhanh đến. Nàng đi trên nền tuyết phủ trắng xóa, tay xách theo từng túi đồ lớn nhỏ, xem chừng là mua từ Hòe Cửu.
Trông thấy cảnh này, gương mặt nghiêm nghị của đại hán họ Hoàng bỗng giãn ra, hắn cười cười, chắp tay nói:
"Hứa công tử, bổn quan còn có công vụ trong người, không tiện tiễn đưa nữa."
Hứa Nguyên khẽ mỉm cười, nửa đùa nửa thật đáp:
"Đương nhiên, đương nhiên. Hoàng tiên sinh nhớ nhắc nhở Hứa đô thống giữ lời hứa, việc này liên quan đến Tần gia, ta không muốn dây dưa quá sâu."
Đại hán họ Hoàng khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Hứa Nguyên chắp tay thi lễ, ung dung nói:
"Cáo từ."
"Không tiễn."
Đứng trước nha môn phủ, đại hán họ Hoàng dõi mắt nhìn theo xe ngựa chở Hứa Nguyên và Bạch Mộ Hi đi khuất dạng ở cuối con đường mới xoay người, chậm rãi bước vào trong.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, liếc mắt, hắn đã thấy một bóng hồng, yểu điệu thướt tha, đứng chờ sẵn ở đó. Nàng mặc quan phục màu đỏ tím, tóc đuôi ngựa cao vút, dung nhan tuyệt sắc.
Giọng nói trong trẻo vang lên, pha chút chờ mong xen lẫn lo lắng:
"Hoàng đại ca, thế nào rồi?"
Đại hán họ Hoàng quay đầu lại, ánh mắt cưng chiều xen lẫn ý cười, vừa đi vào trong vừa đáp:
"Vừa nấy, hình như trận pháp truyền âm ở thư phòng của ta bị người nào đó kích hoạt, ta và hắn nói gì, chắc muội rõ hơn ai chứ?" Bị vạch trần ngay trước mặt, Hứa Mộng Khê ngượng ngùng, hai má ửng hồng. Nàng biết với tu vi của Hoàng đại ca, chuyện này là không thể giấu được.
Tuy nhiên, nàng chỉ dùng trận pháp nghe lén được cuộc trò chuyện trong thư phòng, còn những gì họ nói trên đường đến đó thì nàng không nghe được.
Hứa Mộng Khê vội vàng bước theo sau, nhỏ giọng hỏi:
"Muội chỉ là tò mò thôi. Hoàng đại ca, huynh truyền âm dò hỏi hắn thế nào rồi?"
Đại hán họ Hoàng trâm ngâm một lúc, khẽ cười nói:
"Phản ứng của hắn rất tự nhiên, nhưng có một chỗ để lộ sơ hở."
Hứa Mộng Khê nghe vậy, đôi mắt đẹp sáng lên, vội vàng hỏi:
"Là chỗ nào?"
"Hắn và Hứa Trường Thiên đều thích tính cách của muội."
"Bốp!"
Nghe đến đây, Hứa Mộng Khê tức giận, không nhịn được đấm thẳng vào eo đại hán họ Hoàng. Hắn đưa tay ra đỡ được cú đấm của nàng, một luồng khí nhẹ tỏa ra, cuốn bay lớp tuyết đọng trên mái hiên.
Hứa Mộng Khê dậm chân, tức giận nói:
"Hoàng đại ca, huynh đang nói bậy bạ gì vậy? Ai thèm để tên Hứa Trường Thiên kia thích chứ?!"
"Không phải muội đã từng nói với ta sao?"
Đại hán họ Hoàng giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi nói:
"Lúc trước muội nói thế nào nhỉ? Ta quên mất rồi, nhưng hình như muội nói Hứa Trường Thiên cảm thấy muội là vị quan khó có thể thiếu trong triều, chẳng phải hắn thích tính cách của muội sao?"
"Trọng điểm lời muội nói là Hứa Trường Thiên hắn có tư cách gì mà đánh giá muội!"
Hứa Mộng Khê tức giận, giọng nói lớn hơn, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Đại hán họ Hoàng biết nàng đang thực sự tức giận, bèn nhìn xung quanh rồi giơ tay chịu thua: "Được rồi, được rồi, là lỗi của ta. Nhưng vị công tử kia cũng có ý đó."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt mang theo ý cười:
"Hắn nói, trong cái thế giới xô bồ, hỗn tạp này, muội là một nữ tử rất đặc biệt, rất chói mắt."
Hứa Mộng Khê thở hổn hển, trừng mắt nhìn đại hán họ Hoàng:
"Ngoài chuyện đó ra, còn gì nữa không?”
"Theo ta quan sát, tạm thời là không có."
Hắn vừa cười vừa buông tay, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Nếu muội thực sự muốn điều tra, hãy bắt nữ quyến bên cạnh hắn, rồi thẩm vấn riêng, xem lời khai của hai người có trùng khớp không."
Hứa Mộng Khê mím môi, nhỏ giọng nói:
"Không thể làm vậy được. Dù sao công tử ấy cũng là ân nhân của ta, chỉ dựa vào nghi ngờ mà động đến nữ quyến của hắn thì thật là quá đáng."
Đại hán họ Hoàng lắc đầu, ánh mắt phức tạp.
Ác mộng.
Hành vi của Tam công tử đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng nha đầu này.
Hắn thở dài, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Nha đầu ngốc, đừng quá cố chấp, cho dù Hứa Trường Thiên chưa chết, với khả năng hiện tại, muội có thể làm gì được hắn?"
Nói xong, hắn lấy trong ngực ra một hộp son phấn đưa cho nàng:
"Đây là vị công tử kia tặng muội, chắc muội cũng nghe thấy rồi, ta không cần phải nói thêm nữa."
Hứa Mộng Khê im lặng nhìn hộp son, lắc đầu:
"Ta không cần thứ này, huynh mang về đưa tẩu tử đi."
"Đây là tấm lòng của người ta mà..."
"Ta nói không cần là không cần. Tai đi đây."
"Đứa nha đầu này!" Đường phố Đế An vẫn náo nhiệt như mọi ngày.
Rõ ràng, tin tức về biến cố ở Ngõ Hòe Cửu vẫn chưa lan đến khu vực gần đại lao, nhưng binh lính tuần tra trên phố có vẻ đông hơn.
Trời đã quá trưa, ánh nắng ấm áp của buổi ban trưa soi rọi xuống mặt đất, tuyết tan dần, hòa vào đất, tạo thành những vũng bùn nhầy nhụa.
Ra khỏi tổng phủ Mật Trinh Ti, Hứa Nguyên không vội vàng trở về tướng phủ.
Bởi vì bây giờ hắn rất dễ bị chú ý.
Mặc dù mọi việc ở Mật Trinh Ti đã xong, nhưng không có nghĩa là sẽ không có ai điều tra hắn.
Tuy rằng Tần nhị thiếu gia chỉ là một tên công tử bột, việc hắn thua một kẻ đồng cấp như Hứa Nguyên sẽ không khiến nhiều người để ý, nhưng hồn vụ quỷ dị, thâm sâu hắn thi triển lúc giao đấu chắc chắn khiến không ít kẻ tò mò về thân phận của hắn.
Hắn quyết định đi dạo phố xá, ăn uống như những lữ khách khác, vừa là để giết thời gian, vừa là chờ người nhà đến đón.